Vân Tử Tiêu đột nhiên nắm chặt tay: “Thạc Vương, hắn ta…”
“Những ký ức này đều là do tôi thôi miên hai cô ấy nên mới thấy được từ trong trí nhớ của cô ấy.” Đại tư tế nhẹ nhàng ho khan nói: “Ngài lúc đó rất đẹp! Tướng quân Thích tắm mình trong máu vì để được ngài tiễn đưa…”
“Đừng nói nữa!” Thích Quân tiếp tục cắt ngang lời của anh ta, quay đầu nói với Vân Tử Tiêu: “Tử Tiêu, đó là anh cam tâm tình nguyện, không có chút miễn cưỡng nào. Em gả cho hắn ta thì anh sống lại còn có ý nghĩa gì nữa? Chiến tranh đã kết thúc, đất nước thái bình, trách nhiệm của anh đến bây giờ cũng phải chấm dứt rồi.”
Lúc Vân Tử Tiêu quay đầu nhìn Thích Quân, trong mắt đã tràn đầy nước.
“Tại sao lại ngốc như vậy?” Vân Tử Tiêu không nhịn được hỏi.
“Em không phải cũng vậy sao?” Thích Quân dịu dàng lau nước mắt cho Vân Tử Tiêu, ôn nhu nói: “Coi như đời trước chúng ta không thể ở chung một chỗ, nhưng không phải đời này chúng ta đã có thể ở chung một chỗ rồi sao?”
Vân Tử Tiêu và Thích Quân cùng nhau nhìn phía dưới Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề đang thiếp đi, ánh mắt hai người càng mềm mại hơn.
“Khụ, cắt đứt một chút.” Đại tư tế mở miệng nói: “Mặc dù các người đầu thai hoàn hảo, nhưng dù sao cũng không phải là các người! Cuộc đời của các người đều thay đổi rồi.”
“Tướng quân Vân, tôi đảm bảo nhất định có thể giúp tướng quân Thích ở thế giới ban đầu của các người bình an ra đời, cuộc sống mỹ mãn đến già.” Đại tư tế vô cùng kích động nói: “Tướng quân Thích này hay tướng quân Thích kia đều không có bất kỳ thay đổi gì!”
“Đời này đã hạnh phúc rồi, ngài cũng không muốn đời trước cũng hạnh phúc một chút sao?” Đại tư tế cuối cùng cũng ném đòn sát thủ: “Thậm chí tôi có thể cho ngài một tia hồn lực để ngài giúp đỡ anh ta cùng nhau đầu thai ra đời. Chẳng qua là ngài sẽ không có cơ hội luân hồi một lần nữa, nhưng đối với ngài mà nói thì cũng không có gì khác nhau, không phải sao?”
Quả nhiên Vân Tử Tiêu động lòng.
Tiếc nuối lớn nhất đời này của cô chính là bỏ lỡ Thích Quân.
Nếu như có một cơ hội làm lại, có thể giúp Thích Quân chết đi sống lại…
Không đợi Vân Tử Tiêu suy nghĩ xong, Thích Quân ở bên cạnh đột nhiên hung bạo, trong nháy mắt trên tay đã xuất hiện một cây giáo dài đâm về phía thân thể của đại tư tế!
Bình thường mà nói thì linh hồn trong cơ thể không thể gây tổn thương cho thân thể loài người được.
Nhưng đại tư tế là một sự tồn tại riêng biệt.
Anh ta có thể gọi linh hồn trong cơ thể thì tự nhiên cũng sẽ bị linh hồn đó gây thương tích.
Cây giáo dài trong tay Thích Quân không sai lệch đâm vào thân thể đại tư tế.
“Tử Tiêu, đừng để bị tên khốn kiếp này lừa gạt! Nếu như anh sống lại nhưng em lại biến mất thì không phải nằm dưới đất sẽ là ba người ư? Bọn họ còn có thể sống lại sao? Chắc là sẽ tan thành mây khói đi.” Thích Quân lạnh lùng nói: “Kiếp trước cũng tốt, kiếp này cũng được, đã qua chính là đã qua. Anh chỉ cần nhớ chúng ta đã từng quen biết nhau, yêu nhau một đời là đủ rồi. Anh căn bản không quan tâm đến chuyện sống lại gì cả!”
Vân Tử Tiêu lập tức tỉnh táo lại.
Ngay sau đó cô tức giận nhìn đại tư tế đang bị thương.
Tên khốn kiếp này thiếu chút nữa lừa được cô rồi!
“Không sai, Thích Quân nói đúng, kỳ thực sống lại thì cũng không phải là chúng tôi.” Từ phía sau Vân Tử Tiêu hung hăng quất một roi về phía đại tư tế: “Dám làm tổn thương đến thân thể đầu thai của chúng tôi, đây chính là trừng phạt đối với anh!”