Hơn nữa, Tưởng phu nhân không gọi vào điện thoại di động của họ, mà là điện thoại cố định, đây rõ ràng là một chuyện vô cùng quan trọng.
Vân Mạc Dung đáp ứng Tưởng Dật Hải một tiếng, liền vội vàng đi xuống lầu, nhận lấy chiếc điện thoại trên tay người quản gia: “Mẹ ạ? Có chuyện gì mà mẹ vội vàng vậy ạ?”
Tưởng phu nhân ở đầu dây bên kia nói với giọng điệu nghiêm trọng: “Dật Hải, mẹ vừa nghe được một tin, ân sư của con vừa mới qua đời lúc 8 giờ 15 phút rồi.”
Tưởng Dật Hải chỉ cảm thấy đầu óc mình ong ong lên, điện thoại trong tay đột nhiên rơi xuống đất.
Vân Mạc Dung nhanh chóng bắt lấy: “Mẹ ạ? Chuyện gì xảy ra vậy ạ? Sao Dật Hải lại bị dọa đến như vậy chứ?”
Tưởng phu nhân thở dài nói: “Mạc Dung, là mẹ không đối xử tốt với con, lại phải khiến hai vợ chồng con tạm rời xa nhau rồi. Từ khi còn rất nhỏ, Dật Hải đã được thầy Tô Bồi Quân dạy dỗ, chính là kiểu cúi lạy kính trà để hành lễ bái sư. Lúc nãy ông ấy đã qua đời rồi, là đồ đệ của ông ấy thì Dật Hải phải đi dự tang lễ để giữ trọn đạo hiếu. Mạc Dung, con có thể hiểu được đúng không?”
Vân Mạc Dung ngay lập tức nói: “Mẹ, bây giờ con sẽ đi thu dọn hành lý, con sẽ đi cùng với Dật Hải! Nếu đã là ân sư của Dật Hải thì con cũng nên quỳ lại một cái.”
Tưởng phu nhân vô cùng hài lòng: “Đứa trẻ ngoan, mẹ ở bên này có việc nên không đi được, hai con đại diện cho nhà họ Tưởng nhé.”
“Vâng ạ, mẹ, mẹ yên tâm, con và Dật Hải sẽ lo liệu ổn thỏa ạ.” Vân Mạc Dung đợi mẹ ở bên kia cúp máy xong, cô mới xoay người lại ôm lấy Tưởng Dật Hải: “Dật Hải, anh đừng buồn nữa, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh!”
Tưởng Dật Hải tỉnh táo lại, ôm lấy Vân Mạc Dung, nước mắt rơi xuống, khóc như một đứa trẻ: “Mạc Dung, tại sao thầy của anh lại mất như vậy chứ?”
Vân Mạc Dung không biết nên an ủi anh như thế nào, chỉ có thể xoa lưng an ủi anh.
Khi tâm trạng của Tưởng Dật Hải ổn định hơn một chút, Vân Mạc Dung ra lệnh cho người hầu ở nhà nhanh chóng thu dọn đồ đạc và hành lễ, cùng Tưởng Dật Hải thay quần áo đen rồi vội vàng rời khỏi nhà.
Khi ở trên xe, Vân Mạc Dung gọi cho Cố Hề Hề: “Hề Hề, ân sư của Dật Hải đã qua đời rồi, bây giờ bọn chị sẽ đi dự tang lễ. Chuyện của công ty và… chuyện của Nhất Nhiễm phải giao lại cho em rồi!”
Cố Hề Hề nghe vậy liền nói: “Em cũng vừa nghe được tin tức, chị cứ yên tâm đi đi, chuyện của công ty đã có em rồi! Tuy rằng quan hệ giữa nhà họ Doãn và đại sư Tô Bồi Quân không được thâm giao cho lắm, nhưng nhà họ Doãn cũng rất kính phục ông ấy. Em đã cho người chuẩn bị đồ lễ, trực tiếp đưa đến sân bay cùng với chị. Đến lúc đó chị giúp em đưa cho họ nhé!”
“Được rồi.” Vân Mạc Dung lo lắng liếc nhìn Tưởng Dật Hải, chủ động nắm lấy bàn tay anh, an ủi: “Hề Hề à, tất cả những việc trong nhà, em giúp chị trông nom nhé.”
“Chị đừng lo, đã có em đây rồi.” Cố Hề Hề đáp.
Sau khi cúp điện thoại, Vân Mạc Dung ôm lấy Tưởng Dật Hải: “Dật Hải, sư phụ đã bị bệnh tật hành hạ nhiều năm như vậy, bây giờ ông ấy đã qua đời, cũng xem như là một cách để giải thoát.”
“Anh biết, anh chỉ cảm thấy buồn mà thôi.” Tưởng Dật Hải đột nhiên ôm chặt lấy Vân Mạc Dung, đờ đẫn nói: “Năm đó người mà sư phụ thích nhất chính là anh, anh thật sự không muốn chấp nhận sự thật này.”
Vân Mạc Dung không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh anh.
Xe chạy tới sân bay, gặp người do Cố Hề Hề cử đến, Vân Mạc Dung bảo người trong nhà nhận đồ lễ do Cố Hề Hề đưa đến, đặt chung với đồ lễ do mình chuẩn bị, chuẩn bị giao cho gia đình Tô Bồi Quân.
Máy bay không bị hoãn và đến thành phố R, nơi nhà họ Tô đang ở rất đúng giờ.
Vừa đến nhà họ Tô thì đã có người đến chào hỏi ngay lập tức: “Đàn em à, em đã đến rồi, người này là… em dâu đúng không?”