Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1040


“Đồ khốn nạn, thả chị tôi ra!” Cố Hề Hề phẫn uất, giật lấy đèn pin trong tay người bên cạnh, ném mạnh vào người Nhất Nhiễm.


Nhất Nhiễm đưa tay bắt lấy, cười nói: “Cảm ơn cô đã đưa đèn pin cho tôi.”


“Anh!” Cố Hề Hề sắp tức điên lên rồi!


Ai thèm đưa đèn pin cho anh ta cơ chứ!


Anh ta đúng là muốn tìm chết!


Vân Mạc Dung nhìn thấy Tưởng Dật Hải, nước mắt thoáng cái rơi xuống: “Dật Hải.”


“Anh không sao chứ?” Cả người Tưởng Dật Hải đều dựa cả vào người Mạc Vân Dung.


“Anh không sao, anh rất khỏe.” Gương mặt Vân Mạc Dung đầy nước mắt nhưng cười vô cùng vui vẻ: “Em có tin tức tốt muốn nói cho anh. Anh sắp được làm bố rồi. Hơn nữa sẽ có hai đứa bé gọi anh là bố!”


Tưởng Dật Hải lập tức kích động đứng lên: “Tốt tốt, chúng ta một nhà bốn người cùng nhau sống tốt.”


Cố Hề Hề nghe thấy Vân Mạc Dung mang thai đôi, cũng rất vui vẻ. Quay đầu lại nhìn Nhất Nhiễm ở kia, ánh mắt càng thêm phẫn nộ!


Đều là bởi vì anh ta!


Nếu không, chị sẽ được hạnh phúc!


Doãn Tư Thần nhìn về phía Nhất Nhiễm: “Anh Nhất Nhiễm, anh thật sự không có ý định một lần sữa suy nghĩ một chút về quyết định của mình sao?


Nhất Nhiễm khẽ cười lên: “Tôi hiểu ý của anh, tổng giám đốc Doãn. Nhưng tôi cũng không có lựa chọn, nếu như tôi bỏ lỡ cơ hội này, toàn bộ bộ tộc chúng tôi đều tiêu tan! Những thứ bộ tộc truyền lại mấy ngàn năm không thể chôn vùi trong tay tôi. Tổng giám đốc Doãn, cậu chủ Tưởng, xin lỗi.”


Cố Hề Hề vội vàng nói: “Nhưng chị của tôi đã mang thai, không thể cùng anh có con được.”


“Đúng.” Nhất Nhiễm mỉm cười gật đầu: “Vừa mới bắt đầu tôi đã hối hận, tại sao không ra tay sớm một chút. Nhưng mà bây giờ xem ra chuyện này đối với tôi lại là một chuyện tốt. Chỉ cần đứa bé này là của Vân Mạc Dung là đủ, còn có phải của tôi hay không thì đã không còn quan trọng.”


Sắc mặt đám người Cố Hề Hề đột nhiên biến đổi.


“Rõ ràng.” Doãn Tư Thần gật gù: “Anh chính là kiên quyết muốn có một đứa bé cảu nhà họ Vân, dù cho đứa bé cùng với anh không có quan hệ gì?”


“Đúng.” Nhất Nhiễm nói: “Tổng giám đốc Doãn, anh là người thông minh. Anh nên rõ ràng, tôi sẽ không khiến Vân Nặc phải chịu oan ức, coi như vì đứa bé trong bụng cô ấy, trong vòng một năm này tôi sẽ không khiến cô ấy tủi thân. Vì lẽ đó các người không cần phải lo lắng như vậy, tôi coi như mình chịu thiệt cũng sẽ không để cô ấy cùng đứa bé chịu thiệt.”


“Tôi tin.” Doãn Tư Thần nói: “Chỉ có điều, đứa bé nhà họ Tưởng chúng tôi chỉ cần chúng tôi yêu thương là đủ rồi. Anh Nhất Nhiễm, coi như anh có thể mang cô ấy chạy trốn khỏi chúng tôi nhưng anh có thể trốn bao lâu đây? Hiện tại chỉ có một vệ tinh của nhà họ Mặc nhưng không bao lâu vệ tinh của nhà họ Doãn cũng sẽ ở đây. Toàn bộ đều lần theo dấu vết của anh. Ở bộ tộc nguyên thủy, anh đúng là không gì không làm được nhưng bây giờ là ở thời đại văn minh, trước mặt là một đất nước lớn, anh không có chỗ che thân. Anh có vững tin rằng anh liều chết thật có thể đối tốt với cô ấy được không?”


Mặc Tử Hân vẫn không lên tiếng rốt cuộc ở thời điểm thích hợp nhất tỏ rõ thái độ: “Nhà họ Mặc tôi cùng nhà họ Vân từ trước đến giờ đều là quan hệ mật thiết, gắn bó như môi với răng. Chuyện nhà họ Vân chính là chuyện của Mặc Tử Hân tôi. Có thể ra khỏi đất nước này tôi không thể phát triển được lực lượng nhưng chỉ cần còn đang ở đây, muốn chạy ra khỏi tầm mắt của tôi thật sự không phải chuyện dễ dàng như vậy.”


“Hóa ra là tổng giám đốc Mặc, ngưỡng mộ đã lâu.” Tầm mất Nhất Nhiễm rơi trên người Mặc Tử Hân, đôi mắt màu xanh kia khiến vẻ mặt Nhất Nhiễm có chút thất thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK