Cái này, chỉ là trùng hợp thôi, đúng không?
Đây chắc chắn không phải là người ông già nhà mình nhắc tới?
Đôi chân của Chu Mãng đã bắt đầu run rẩy.
“Hóa ra Chu nhị thiếu không chỉ bị vấn đề về mắt, mà tai cũng nghễnh ngãng.” Tiểu A khẽ cười nói: “Nếu vậy, tôi xin phép thay Chu gia điều trị cho anh.”
Tiểu A phất tay, phía sau lập tức có người đứng dậy, giữ lấy cánh tay của Chu Mãng.
“Các anh muốn làm gì? Buông tôi ra, đừng!” Đứng trước mặt người bình thường, Chu Mãng kiêu ngạo phách lối biết bao nhiêu, mà ở trước mặt Doãn Tư Thần, anh ta kinh sợ giống như chuột nhìn thấy mèo, đứng thẳng cũng không đứng thẳng được: “Tôi là người của Chu gia, anh không thể tùy tiện tra tấn tôi được!”
“Chu nhị thiếu suy nghĩ nhiều rồi, chúng tôi đều là công dân tốt tuân thủ pháp luật, sao có thể tùy tiện tra tấn người khác được?” tiểu A vẫn cười rất hiền hòa.
“Vậy các anh muốn làm gì?” Chu Mãng mang theo chút hy vọng nhìn về phía tiểu A.
“Mang anh đến nơi cao nhất của thành phố X, để anh tận mắt nhìn thấy Chu gia tan thành mây khói.” Sau khi nhận được ám hiệu của Doãn Tư Thần, tiểu A chậm rãi nói: “Còn về phần Chu nhị thiếu có muốn nhảy lầu tự sát không, đó là chuyện của anh. Xét cho cùng, món nợ của Chu gia sẽ không nhẹ đâu.”
Đôi chân của Chu Mãng đã hoàn toàn mềm nhũn, không đứng lên nổi.
Đám cấp dưới của Chu Mãng đều hận vì đã sinh ra trong kiếp này.
Bọn họ đều biết, Chu gia xong rồi, bọn họ cũng xong rồi!
“Chuyện bên này đã xong chưa?” Doãn Tư Thần không quan tâm đến chuyện ở đây nữa, dịu dàng nhìn Cố Hề Hề: “Vợ, chúng ta về nhà đi.”
“Ừ.” Cố Hề Hề gật đầu, quay sang nhìn Lâm Phong, nói: “Cậu hãy giải thích chuyện này với Nhược Na đi. Còn nữa, chuyện lần này… cám ơn cậu!”
Lâm Phong tái nhợt mặt lắc đầu, sau đó kiên định nói: “Tôi biết rồi.”
Doãn Tư Thần nói với Mộc Nhược Na: “Dạo này Hirayama đã đưa ra được thành quả nghiên cứu mới, cậu ta đã phối được công thức pha trộn chiết xuất từ hạt thầu dầu vào trong các sản phẩm chăm sóc da, có thể đưa vào sản xuất bất cứ lúc nào.”
Ánh mắt của Mộc Nhược Na khẽ động.
Khó trách mấy ngày nay không thấy anh ấy có động tĩnh gì, ra là để làm chuyện này.
Doãn Tư Thần nhanh chóng dẫn Cổ Hề Hề rời đi.
Lửa giận trong lòng anh không dễ lắng xuống đâu.
Dám mơ tưởng đến vợ anh, cái giá mà Chu gia phải trả không chỉ dừng lại như vậy đâu.
Thậm chí anh còn vui mừng, vì lúc nhàm chán mình đã mở Facebook ra, nếu không, anh sẽ không đọc được tin nhắn Lâm Phong gửi cho mình.
Thậm chí anh còn không dám nghĩ đến, nếu anh không đọc được những tin nhắn này, Hề Hề của anh sẽ phải chịu bao nhiêu ủy khuất!
Anh mừng vì mình đã đọc tin nhắn, còn tới đây.
Đáng lẽ anh không định quản chuyện của Lâm Phong, nhưng nể tình cậu ta không trợ trụ vi ngược mà còn che chở cho Hề Hề, ừ, anh sẽ cho cậu ta một chỗ trong giới giải trí!