Mặc Tử Hân vững vàng bước về phía trước, không bao lâu, đã có người leo lên sườn đồi trước, xuất hiện trước cửa ngôi nhà đá nhỏ.
Lúc này, tiếng gầm của một người đàn ông vọng ra từ ngôi nhà đá, rất thoải mái.
Ở cửa, tai của một số người đặc biệt nhạy cảm, nghe thấy động tĩnh trong phòng cũng đã đoán được điều gì đó.
Họ lao tới trong chốc lát, nhấc chân đạp cửa phòn.
Rầm!
Cánh cửa căn phòng lung lấy sắp đỗ, nháy mắt liền bị đuổi ra ngoài.
Mấy người xông tới, sau khi nhìn thấy tình hình trong nhà liền lui ra ngoài.
Lúc này, Mặc Tử Hân cũng đã đến.
“Tổng giám đốc Mặc, tìm được người rồi.” Mặt của những người đó như đỏ lên: “Nhưng bên trong…”
Mặc Tử Hân cũng nghe thấy tiếng động bên trong, anh ta đã đoán được chuyện gì xảy ra bên trong.
Mặc Tử Hân quay đầu lại nhìn lại Dư Khiết.
Dư Khiết gật đầu, hiểu ý anh ta.
Lúc này, giọng nói hoảng hốt của một người đàn ông từ trong phòng vang lên: “Ai ai? Các người là ai? Đây là nhà của tôi! Các người muốn làm gì vậy?”
Dư Khiết vội vàng chạy vào, khi cô vừa nhìn lên thì đã thấy một người đàn ông đang bận quần áo trên người, bóng trắng một mảng, quả thực làm cho người ta đau mắt.
Lý Tư đang nằm trên mặt đất như một con búp bê giẻ rách với khuôn mặt chết lặng.
Những vết sẹo trên người cô ta đầy đến mức người khác không đành lòng nhìn thẳng vào cô ta.
“Thằng khốn!” Dư Khiết không thể chịu đựng được nữa, đá tới cái kia của người đàn ông ục ịch đó!
Ya – Người đàn ông bị Dư Khiết đá ra cửa phòng, ngã xuống mặt đát bên ngoài.
Nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông này, người khác có mặt, còn ai không đã xảy ra chuyện gì?
Nhiều người thở dài trong lòng cho rằng lần này Lý Tư thật sự bị hủy hoại rồi.
Dư Khiết lấy quần áo từ trong ba lô ra, mặc cho Lý Tư, thấp giọng an ủi cô ta: “Lý Tư, tôi là Dư Khiết, không sao đâu, cô không sao đâu!”
Lý Tư vô cảm nhìn Dư Khiết, đôi mắt cô ta lập tức thành mảnh đỏ tươi.
Dư Khiết!
Tại sao là Dư Khiết!
Tại sao lại là Dư Khiết lại đến cứu cô ta?
Tại sao cô ta phải cho Dư Khiết thấy khía cạnh tồi tệ nhất của cô ta?
Lý Tư môi run lên, như muốn nói gì đó.
Rốt cuộc, Dư Khiết không đành lòng, cô ta cúi đầu xuống để nghe những gì Lý Tư đã nói.
Ai biết, Lý Tư lại đột nhiên mở miệng cắn vào cánh tay Dư Khiết, cắn chết đi sống lại, như muốn trút hết hận thù trong lòng.
“Ah…” Dư Khiết bất ngờ không kịp đề phòng bị cắn, muốn thoát ra, nhưng phát hiện ra rằng Lý Tư hết sức, nếu thoát ra, răng của Lý Tư cũng xong luôn.
Dư Khiết cuối cùng cũng hiểu rằng tối hôm qua trợ lý trưởng đã nói với chính mình rằng sợ rằng mình sẽ chịu ủy khuất rồi.
Bỏ đi, mình đã chuẩn bị tâm lý khi đến đây rồi.
Mình đã từng chứng kiến Lý Tư mặt tệ nhất, kiếp này sợ cô ta hận chính mình cả đời.