Cô sớm đã quen rồi.
“Hôm nay còn một buổi xem mắt, đã hẹn là ba giờ chiều.” Dư Khiết nói với Lý Tư: “Cô có cần về nhà thay đồ không?”
“Không cần.” Lý Tư lạnh lùng trả lời: “Tôi thấy như vậy rất tốt.”
Dư Khiết cũng không miễn cưỡng, tiếp tục nói: “Đối phương hẹn ở một quán cà phê. Đó là quán của gia đình anh ta. Đối phương là đứa con trai duy nhất của chủ một chuỗi cửa hàng. Bố anh ta mở một chuỗi hơn chục cửa hàng, trải dài khắp thành phố N và thành phố S. Quán cà phê hôm nay chúng ta đến được đích thân anh ta điều hành. Cà phê của nhà họ rất được, lượng khách hàng cũ quay lại quán cũng ổn định. Kinh tế tốt, có ba biệt thự, bốn chiếc xe ở tại đây…”
Lý Tư không nhẫn nại che tai lại, không muốn nghe tiếng Dư Khiết ở bên.
Dư Khiết thấy vậy không nói gì thêm, chỉ im lặng lái xe.
Đến quán cà phê, Dư Khiết từ xa đã nhìn thấy đối phương đang đợi ở cửa.
Đối phương thấy Dư Khiết xuống xe, lập tức chạy đến bắt tay Dư Khiết: “Trợ lý Dư, hân hạnh, hân hạnh.”
“Chào anh, chúng tôi đến muộn rồi.” Dư Khiết cười rồi bắt tay đối phương: “Hơi tắc đường chút.”
“Không sao, không sao, đây là cô Lý Tư đúng không? Chào cô, tôi tên Vương Cường.” Đối phương bắt tay với Lý Tư, Lý Tư không thèm nhìn thấy một cái, xoay người tiến vào trong.
Dư Khiết hít một hơi thật sâu, cố nén không tức giận, sau khi điều chỉnh tâm trạng thật tốt mới nói với Vương Cường: “Xin lỗi anh, tính cách cô ấy vốn như vậy. Cô ấy không phải cố ý muốn làm anh xấu hổ đâu.”
Vẻ mặt Vương Cường vô cùng ngượng ngùng: “Không sao, không sao đâu, tôi đi pha cà phê cho hai người, cà phê tôi pha ngon lắm đó.”
Nói xong, Vương Cường liền xoay người chạy vào trong.
Xem ra anh ta cũng hiểu được, buổi xem mắt hôm nay coi như thất bại rồi.
Dư Khiết ngồi trước mặt Lý Tư, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng nhìn cô ta: “Là cô xin tôi đưa cô đi xem mắt, bây giờ thì lại phản ứng như vậy, cô chắc chắn là cô muốn tiếp tục xem mắt chứ? Nếu như cô thật sự không muốn xem mắt thì tôi nghĩ tổng giám đốc Mặc cũng sẽ không ép cô tiếp tục đi đâu. Lần nghỉ phép năm này của tôi rất quý giá đó, tôi cũng không muốn lãng phí nó ở nơi này đâu. Còn nếu như cô không có ý kiến gì thì bây giờ tôi sẽ báo cáo lại với tổng giám đốc Mặc những việc xảy ra ở nơi này!”
Nói xong, Dư Khiết lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi đi.
Điện thoại còn chưa kịp gọi đi thì đã bị Lý Tư giật lấy và tắt máy.
“Cô như vậy là có ý gì?” Sắc mặt Dư Khiết rất nghiêm túc, sự nhẫn nại của cô ta cũng không phải là không có giới hạn.
“Không có ý gì cả. Chỉ là những người mà cô chọn này đẳng cấp quá thấp rồi, không xứng với tôi.” Lý Tư thong thả nói: “Những người mà lúc trước cô chọn cho tôi, mặc dù không phải tài nguyên hàng đầu gì, nhưng ít nhiều gì cũng là người thừa kế gia nghiệp các kiểu. Cô xem đi, bây giờ cô đều chọn cho tôi những gì rồi? Một người trợ lý bác sĩ vừa mới bắt đầu làm việc, một người thì chỉ có một quán cà phê kém cỏi, hơ hơ hơ, mới chớp mắt mà đã bủn xỉn tới như vậy, tôi còn không thể đưa ra ý kiến của tôi được à?”
“Vậy là cô chê bai bọn họ không đủ giàu có?” Dư Khiết hỏi: “Vậy sao mấy ngày trước cô lại không nói? Rõ ràng là tôi có hỏi qua cô rồi mà.”
“Hơ hơ, chỉ có một chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng làm không tốt, thì cô làm sao làm được trợ lý đặc biệt bên cạnh Mặc Tử Hân?” Lý Tư nhìn Dư Khiết chế giễu cô ta: “Đây chính là bản lĩnh của trợ lý Dư à?”
Dư Khiết hít thở sâu một hơi: “Được, cô muốn tìm người giàu có đúng không? Tôi chọn cho cô là được!”