Mặc Tử Hân bước tới, nhỏ giọng an ủi cô.
“Đừng lo lắng, không sao đâu! Ngoại trừ em thì tất cả những người ở đây đều là người của tôi có thể tin cậy được. Bọn người kia đều bị nhốt trong kho hàng, tạm thời cũng sẽ không gây ra hành động nguy hiểm gì.”
Cố Hề Hề mỉm cười nhẹ nhỏm khi vừa sống sót qua khoảnh khắc kinh hoàng kia.
“Tôi nghĩ đến liền cảm thấy sợ hãi. Lòng người quả thật là khó lường.”
Mặc Tử Hân nhìn lên bầu trời, nhẹ giọng nói.
“Đúng vậy, có thể đoán được lòng người quả là người lợi hại.”
Cố Hề Hề quay lại nhìn Mặc Tử Hân.
“Chúng ta còn phải ráng cầm cự đến bao nhiêu giờ nữa?”
“Còn khoảng bốn tiếng nữa.”
Mặc Tử Hân trả lời.
“Tôi đã liên hệ với bên cứu viện rồi. Mặc dù cậu bảy nhà họ Khúc không biết vị trí chính xác của ông cụ Khúc, nhưng sợ rằng anh ta đã biết được đã biết trang viên nhà họ Mặc bên kia thực chất chỉ là một vỏ bọc rồi tập trung quân tấn công sang bên này. Vì thế, bốn giờ tiếp theo là khoảng thời gian mấu chốt nhất.”
Cố Hề Hề mạnh mẽ gật đầu.
“Chúng ta nhất định có thể trụ vững được cho đến khi cứu viện đến!”
“Tôi cũng nghĩ như thế.”
Mặc Tử Hân cười nói.
“Mặc dù tôi đã từng đọc rất nhiều sách quân sự, nhưng cơ hội thực hành thực sự là không nhiều. Vậy coi như lần này như một trải nghiệm thực tế đi.”
Nghe thấy Mặc Tử Hân an ủi, Cố Hề Hề cũng bật cười.
“Coi như tôi cũng được học ké với anh bài học thực tế này rồi.”
Nói xong cả hai cùng nhìn nhau cười.
Qủa nhiên, không ngoài dự đoán của Mặc Tử Hân, cậu bảy nhà họ Khúc nhanh chóng nhận ra rằng Mặc Tử Hân không có ở trang viên đằng kia, việc có thể làm cho anh ta lo lắng lúc này ngoài sự an toàn của Cố Hề Hề ra mà còn có một lý do khác là ông cụ Khúc chắc chắn đang ở trong trang viên của nhà họ Doãn.
Vì vậy, không chút do dự, cậu bảy nhà họ Khúc liền rút toàn bộ hỏa lực đánh chiếm trang viên họ Mặc đưa sang bao vây tấn công trang viên nhà họ Doãn bên đây, chuẩn bị cho cuộc tổng tấn công trước bình minh, hoàn toàn hạ gục hoàn toàn trang viên có trang bị lực lượng phòng thủ chặt chẽ này.
Rắn Độc sau khi nghe tin liền lập tức đến tìm cậu bảy nhà họ Khúc.
“Cậu bảy nhà họ Khúc, tôi muốn nhắc nhở anh chiếm lấy trang viên cũng không vấn đề gì nhưng tuyệt đối đừng làm bị thương Mặc Tử Hân. Người đàn ông này chắc chắn không phải là người mà anh có thể dễ dàng khiêu khích.”
Cậu bảy nhà họ Khúc nói một cách ngạo mạn.
“Mặc Tử Hân anh ta có gì lợi hại mà làm anh phải lo lắng như thế? Và khiến tất cả các người sợ hãi anh ta như thế này? Đối với tôi, anh ta cùng lắm chỉ là một thằng ranh con miệng còn hôi sữa không hơn không kém. Sau khi đối đầu lâu như vậy, tôi vẫn chưa thấy năng lực của anh ta thực sự giỏi như thế nào! Được rồi, anh cũng đừng nhiều lời nữa, tôi ắt tự biết phải làm gì mà.”