Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1500


“Con biết con biết, mẹ đã cằn nhằn bao nhiêu lần rồi.” Cố Hề Hề che lỗ tai nói: “Mẹ, tuổi mẹ cũng không lớn, sao lại hay càm ràm như thế chứ!”


“Con bé này, dám ghét bỏ mẹ con.” Bà Vân trừng mắt nhìn Cố Hề Hề một chút: “Con nói con trở về, cũng không mang theo Ngự Hàm và bọn nhỏ về đây.”


“Quên đi!” Cố Hề Hề bất đắc dĩ nói: “Con nào dám mang? Hiện tại toàn bộ nhà họ Doãn và học viện quý tộc San Diego quả thực là một cái chiến trường của Nhất Nặc. Mẹ không biết đã ầm ĩ thành cái dạng gì đâu! Con muốn dạy dỗ con bé chết tiệt kia một trận, một đám người lao vàp che chở, chờ tới khi không còn ai có thể che chở được nữa rồi thì con nhóc kia bắt đầu đổ tội lung tung, rồi cả đám lại thay nhau nhận tội! Thực sự là tức chết!”


“Nhất Nặc nào có nghịch ngợm như con nói chứ.” Bà Vân không tán thành nói: “Trái lại mẹ cảm thấy Nhất Nặc nhà chúng ta rất tốt.”


Được thôi, cháu ruột của mẹ, mẹ nói đúng!


“Mẹ, con thấy sắc mặt bà rất tệ ạ.” Cố Hề Hề nhớ đến bà cụ nhà họ Vân, nói: “Chỉ mới mấy tháng không gặp, con đã cảm thấy sức khoẻ bà không như lần trước gặp mặt. Nhà chúng ta nhiều loại thuốc như vậy, bồi bổ cho bà nội đi.”


“Bồi bổ rồi.” Bà Vân nói: “Các loại thuốc tốt trong nhà đều đã sử dụng rồi, mẹ với bố con cũng hao hết tâm tư. Hiện tại chỉ có thể nói là tận lực cướp đi thời gian với ông trời. Nhà chiêm tinh nhiệm kỳ trước đó chỉ mới có 60 tuổi. Trước nữa thì không đến 40. Bà nội của con đã được tính là rất thọ rồi.”


Cố Hề Hề nghĩ đến Nhất Nhiễm. Rõ ràng còn trẻ tuổi như thế, thân thể cũng đã suy yếu rồi.


Nói vậy thì, đều giống nhau.


Chỉ mong khoảng thời gian này Nhất Nhiễm an phận một chút, chờ Vân Song lớn lên là tốt rồi.


Cô nhất định phải dạy dỗ được Vân Song, tuyệt đối không thể để con bé bị Nhất Nhiễm dụ dỗ mất!


Bà Vân lôi kéo Cố Hề Hề tán gẫu chuyện nhà. Cố Hề Hề kiên trì nói chuyện với bà, thời gian thoáng cái trôi qua.


Cố Hề Hề ở nhà gần ba ngày, Mặc Tử Huyên gọi điện thoại đến: “Hề Hề, chừng nào thì cậu tới tìm tớ? Tớ tìm được đồ tốt, cậu mau tới đây!”


Cố Hề Hề cười nói: “Được, phía tớ bên này cũng không có chuyện gì, vậy thì qua tìm cậu vậy. Với lại, có món đồ gì tốt mà khiến cậu hưng phấn thế? Món đồ có thể khiến cho cô chủ nhà họ Mặc thích, chắc không phải vật bình thường nhỉ?”


Mặc Tử Huyên cười ha ha nói: “Cho cậu nói, cậu mau tới đây, bên này có khung cnảh náo nhiệt để xem!”


Cúp điện thoại, Cố Hề Hề nói với người trong nhà một chút rồi ra khỏi nhà, đi tìm Mặc Tử Huyên.


Hiện tại Mặc Tử Huyên đang ở thị trấn R của tỉnh Y.


Nơi này có mấy thị trường giao dịch ngọc thạch lớn trên thế giới.


Không ít người tới đây đánh cược. Có người một đêm phát lên nhanh chóng, cũng có người một đêm táng gia bại sản.


Ừ, nơi này quả thật là có thứ tốt, thế nhưng phải xem vận may của bạn.


Cố Hề Hề dẫn người tới là được cho qua. Tuy rằng cô tới sau, thế nhưng thân phận mợ chủ nhà họ Doãn và cô hai nhà họ Vân chính là giấy thông hành của cô.


Tuy rằng không có thư mời, cô vẫn tiến vào hội trường một cách dễ dàng.


“Hề Hề, ở đây, ở đây!” Từ đằng xa Mặc Tử Huyên đã nhìn thấy Cố Hề Hề, lập tức vẫy tay về phía cô.


Cố Hề Hề nhìn về phía âm thành, chỉ thấy Mặc Tử Huyên dẫn theo không ít người, đang lựa chọn phía trước một đống nguyên thạch, dáng vẻ hứng thú dạt dào.


Cố Hề Hề đi tới: “Đây chính là thứ mà cậu đã nói với tớ đấy hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK