Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1306


Ừ, tiểu công tử của Thượng gia có bản lĩnh này.


Mộc Nhược Na nhìn vào trên giường, phát hiện ra chăn được phát thống nhất trên tàu hỏa đều đã được đổi thành chăn tơ tằm do Thượng Kha mang đi, cô ngượng ngùng nói: “Thế này có quá xa xỉ không?”


Thượng Kha nhướn mày: “Làm sao? Em không thích à? Vậy anh bảo bọn họ thay…”


Gia giáo của nhà họ Mộc, thật sự rất nghiêm khắc.


Mặc dù giáo sư Mộc không thiếu tiền, nhưng ông chưa từng dưỡng cho con cái thói quen tiêu xài hoang phí.


Vì vậy, mặc dù Mộc Nhược Na xuất thân từ gia đình trí thức, nhưng năng lực tự chăm sóc bản thân của cô rất tốt.


Cô đã từng nhìn thấy thương hiệu chăn đệm này ở trên quảng cáo, một bộ bốn cái phải có giá ít nhất 38888 đồng, quá xa xỉ!


Tuy nhiên, không cần xài tiền của mình, cô vẫn rất vui.


Mới đầu Mộc Nhược Na còn hơi ngượng ngùng, ở chung một khoang tàu hỏa với một người đàn ông xa lạ, làm cô có cảm giác là lạ.


Nhưng thay đổi cách nghĩ, anh ấy là học sinh của cha mình, là đàn anh của mình, cũng không phải là người ngoài.


Đàn anh, cứ coi như là người của mình là được, đúng không?


Thượng Kha như đoán được lý do Mộc Nhược Na mất tự nhiên, anh chỉ lên lan can, nói: “Anh bảo người tạm thời lắp thêm cho em cái màn che ở đây, nếu em cảm thấy mệt mỏi, em cứ kéo rèm che rồi nghỉ ngơi.”


Lúc này Mộc Nhược Na mới để ý đến, ở vị trí trên đỉnh đầu, có đóng một cái móc, móc một chiếc rèm mẫu xanh da trời kèm theo họa tiết mây trắng.


Chỉ cần kéo rèm qua, móc vào đầu bên kia, giường của cô sẽ biến thành một không gian nhỏ độc lập.


Thật đúng là… cẩn thận chu đáo.


“A.” Mộc Nhược Na hơi xấu hổ, sau khi kéo rèm che đi, ở trên chiếc giường nhỏ, trong lòng cô mới cảm thấy dễ chịu hơn, cảm thấy loại trải nghiệm này rất mới mẻ.


Thượng Kha cong khóe môi cười, bản thân anh cũng không phát hiện ra, nụ cười của anh có bao nhiêu cưng chiều.


Tàu hỏa lăn bánh.


Xình xịch xình xịch xình xịch.


Mộc Nhược Na cảm nhận được được toa tàu rung chuyển, trong lòng có hơi phấn khích.


Đây là lần đầu tiên cô đi thành phố B đấy.


Tuy nhiên, toa tàu lắc lắc lắc rất dễ làm người buồn ngủ, mới ngồi một lúc, Mộc Nhược Na đã ngủ thiếp đi.


Không biết đã ngủ bao lâu, Mộc Nhược Na nghe thấy có tiếng người gọi tên mình, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, vén rèm che lên: “Oh?”


“Em có đói bụng không? Có muốn ăn thứ gì không?” Trên chiếc bàn nhỏ trước mặt Thượng Kha đã bày rất nhiều đồ ăn.


Còn có rất nhiều đồ không thể bày lên được, vậy nên nó được bày ở trên chiếc bàn xếp khác.


Mộc Nhược Na ngồi ở trước mặt Thượng Kha, cúi đầu nhìn đồ ăn trên bàn, cô nhất thời trợn to hai mắt: “Thế này có quá phong phú không? Hai người chúng ta có ăn hết không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK