Sau khi Dư Khiết ăn xong miếng cuối cùng, Tiết Tuyết kịp thời đứng dậy nói: “Nhìn xem tôi lôi kéo cô trò chuyện lâu như vậy đã làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của cô rồi. Chờ khi tôi đến thành phố N, sẽ tìm cố tán gẫu cho thật đã.
“Được.” Dư Khiết gật đầu.
Tiết Tuyết đứng dậy và rời đi trước, Dư Khiết đi thanh toán thì lại được thông báo rằng hóa đơn của cô đã được người khác trả rồi.
Tiết Tuyết, thực đúng là…
Dư Khiết lắc đầu cạn lời.
Sau khi Tiết Tuyết rời đi, cô rất nhanh đã quay trở lại xe của mình và nói với tài xế: “Trở về.”
Người lái xe nhanh chóng chở Tiết Tuyết trở lại một khu chung cư mới tinh. Tiết Tuyết đẩy cửa xe xuống ung dung đi vào nhà.
“Sao rồi? Cô ta đã đồng ý chưa?” Tiết phu nhân sốt ruột hỏi.
Tiết Tuyết xoa trán, trả lời đáp: “Đồng ý rồi. Yêu cầu này vốn cũng không quá đáng, chưa kể con còn giương cao lá cờ làm việc thiện. Dư Khiết từ chối mới là lạ.”
Tiết phu nhân vô cùng hài lòng.
Bà ta cảm thấy rằng con gái mình quả thực chính là đứa con gái hoàn hảo nhất trên thế giới này.
“Nếu đã đồng ý rồi, thì về sau con phải biết nắm bắt cơ hội.” Tiết phu nhân không nhịn được dặn dò Tiết Tuyết.
“Mẹ, con có chừng mực.” Tiết Tuyết ngồi trên sô pha, hơi nhích cổ nói: “Dư Khiết cũng không phải loại người ngốc bạch ngọt. Muốn lấy được thiện cảm từ cô ta cũng không có dễ dàng như vậy.”
Tiết phu nhân ngồi xuống bên cạnh con gái, không xác định hỏi: “Con thực sự chắc chắn Dư Khiết không muốn trở thành người phụ nữ của Mặc Tử Hân?”
Tiết Tuyết liếc nhìn mẹ mình, trong nháy mắt liền cảm thấy chỉ số IQ của cô ấy nhất định là được thừa hưởng từ bố của mình.
Vấn đề đơn giản như vậy mà còn phải hỏi.
“Nếu Dư Khiết có suy nghĩ đó, Mặc Tử Hân sẽ không giữ cô ta ở lại với người. Bây giờ Dư Khiết trên danh nghĩa là một luật sư, nhưng mẹ xem, những công việc trên thực tế của cô ta không phải là không kém trợ thủ đắc lực bao nhiêu sao. Mặc Tử Hân thể hiện rõ là đang bồi dưỡng Dư Khiết, tính toán đề bạt cô ấy lên làm trợ thủ cho mình. Đối với đại bộ phận những người phụ nữ mà nói, vị trí mợ chủ của nhà họ Mặc chắc chắn rất hấp dẫn. Tuy nhiên, một số phụ nữ cảm thấy rằng việc trở thành trợ thủ của tổng giám đốc cũng rất có ý nghĩa.” Tiết Tuyết trả lời: “Tất nhiên, mặc dù con rất kính nể những người phụ nữ như cô ta, nhưng con không định làm điều đó. Công việc mệt mỏi như vậy, tân tân khổ khổ một năm mới kiếm được có chút tiền, con nhìn gai cả mắt.”
Tiết phu nhân gật đầu đồng ý nói: “Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Tiết nhà chúng ta thông minh như vậy, xinh đẹp như vậy, nào phải vất vả kiếm tiền như vậy? Làm mợ chủ nhà họ Mặc, muốn gì mà chẳng có được chứ?”
Tiết Tuyết không có đáp lại lời mẹ, nhưng trong đầu cô ấy cũng là đang suy nghĩ nên làm gì tiếp theo để có thể nhận được hảo cảm từ Dư Khiết.
Có được sự tán thành của Dư Khiết, thì sẽ có cơ hội tăng độ hảo cảm của Mặc Tử Hân.
Hơn nữa với khuôn mặt này của mình, không cần phải lo Mặc Tử Hân không động lòng.
Hơn nữa còn có Lý Tư làm giáo tài phản diện, so sánh với cô, cũng chỉ càng làm lộ ra thêm sự ưu tú của cô.
Khi nghĩ đến cái đồ ngu ngốc Lý Tư kia, trên mặt Tiết Tuyết liền nở ra một nụ cười mãn nguyện.