Ngày càng nhiều người bắt đầu đồng ý.
Họ thực sự sợ hãi.
E rằng hai băng nhóm sẽ xảy ra ẩu đả.
Rốt cuộc, cả hai nhóm đều được trang bị vũ khí hạng nặng!
Súng đạn không có mắt, ai có thể khẳng định bản thân sẽ là người sống sót cuối cùng?
Thể diện là thứ yếu, quan trọng nhất trước tiên phải giữ được cái mạng này!
Khúc Tranh Minh ở trong phòng cuối cùng cũng đợi được những người bên ngoài nói như vậy, không phải đợi lâu như vậy cũng chỉ vì câu nói này của họ thôi hay sao?
Vì cuộc đối đầu này, nhất định đắc tội với một số người.
Nếu họ khăng khăng đòi hỏi trách nhiệm của nhà họ Khúc, thì bất kể ai là người chịu trách nhiệm, đầu phải dọn dẹp đống lộn xộn này.
Hiện tại bọn chủ động yêu cầu không truy cứu nữa, đây là cách tốt nhất.
Khúc Tranh Minh nói với Khúc Tranh Phong: “Anh cả, trời gần rạng sáng rồi! Anh hai không đợi được. Những người đó ở bên ngoài, sao không thả bọn họ đi.”
“Để họ đi sao?” Khúc Tranh Phong gật đầu, có chút không vui.
“Đương nhiên không thể cứ như vậy mà đi.” Ánh mắt Khúc Tranh Minh tối sầm lại, nói: “Chúng ta phải để họ cam đoan tỏ thái độ, hoặc thậm chí để lại một cái gì đó để chứng minh rằng khi họ trở về sẽ không bắt nhà họ Khúc chúng ta phải chịu trách nhiệm hay phải làm gì đó. Nếu như tương lai anh đảm nhận vị trí đó, nhất định sẽ phải giải quyết mớ rắc rồi này. Bây giờ bọn họ đã chủ động không truy cứu chuyện này, chúng ta nên nắm bắt cơ hội nói rõ với họ chúng ta làm như vậy cũng là bất đặc dĩ. Hơn thế những người đang bao vây bên ngoài không phải người của chúng ta, mà là người của anh hai nếu như muốn hỏi tội, oan có đầu nợ có chủ. Tốt nhất nên tìm anh hai để hỏi tội.”
Khúc Tranh Phong liếc nhìn Khúc Tranh Minh đầy ẩn ý.
Tên khốn này vẫn là có chút đầu óc.
Sau khi Khúc Tranh Minh nói những lời này, anh ta lập tức cúi đầu xuống, rất ngoan ngoãn.
Khúc Tranh Phong lớn hơn Khúc Tranh Minh hai mươi tuổi, tự nhiên không sợ Khúc Tranh Minh làm gì có hại cho anh ta, nên liền chấp nhận đề nghị của Khúc Tranh Minh.
“Chỉ là chú hai sẽ đồng ý ư?” Khúc Tranh Phong hỏi.
Khóe miệng Khúc Tranh Minh cong lên, nói: “Chúng ta trước tiên hãy thả bọn họ ra ngoài. Nếu như anh hai chặn họ lại vậy thì anh hai đã đem hết thù hận reo hết lên người anh hai rồi. Hơn nữa tối qua mọi người đều thấy rằng chúng ta đã dốc sức bảo vệ các khách quý ở đây. Đến lúc đó anh hai không thể bào chữa nổi.”
“Tốt lắm.” Khúc Tranh Phong gật đầu và nói với những người khác: “Cứ làm những gì chú ấy nói.”
Cánh cửa mở ra, vài người từ trong đó lao ra, mặc dù trông hơi hốc hác nhưng họ không có vẻ gì là bị hành hạ.
“Chúng tôi là những vị khách mà cậu cả nhà họ Khúc vừa thả ra.” Vừa đi ra ngoài, mấy người liền giơ tay nói: “Cậu cả nhà họ Khúc nói, tối qua đã muộn nên không muốn chúng tôi rời khỏi trang viên. Hiện tại trời sáng rồi. chúng tôi cũng được ra ngoài rồi! Các vị, các vị, chúng tôi không tham gia vào bất cứ chuyện gì! Chuyện của nhà họ Khúc, chúng tôi cũng nhất định sẽ không nói ra ngoài! Chúng tôi cũng đã để lại một số thứ để chứng minh sẽ không để lộ chuyện tối qua ra ngoài!”
Cậu hai nhà họ Khúc lập tức hiểu ý của cậu cả nhà họ Khúc, lập tức chế nhạo nói: “anh cả thật giỏi tính toán, định ném cục lửa nóng này qua đây sao? Không dễ dàng như vậy đâu! Thông báo xuống dưới, kiểm soát từng vị khách, nói với họ hôm qua chúng ta làm như vậychỉ là đề phòng bên ngoài có người làm tổn thương bọn họ nên mới cố ý mời một số người đến bảo vệ. Bây giờ bên ngoài đã an toàn rồi, có thể mời bọn họ rời đi “