Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1517


“Con bé này, bao lâu rồi không về nhà hả? Mẹ cháu nhớ cháu lắm luôn!” Ông Cát lợi dụng cơ hội vì lợi ích bản thân: “Phòng của cháu ở nhà cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, chờ đến khi nào rảnh rỗi về thăm nhà một chuyến.”


“À, được.” Dư Khiết giật giật khóe miệng, đương nhiên, cô ấy không nghĩ mình được người gặp người thích. Nói trắng ra, tất cả đều vì lợi ích cá nhân.


Tuy nhiên, cô ấy cũng có thể hiểu được.


Sự rộn ràng của thế giới đều là vì lợi ích, sự hối hả và nhộn nhịp của thế giới cũng là vì lợi ích.


Ông Cát vốn là một người làm ăn, ông ta đương nhiên sẽ không làm những việc không có lợi cho mình.


Rõ ràng là, chuyện gì có lợi, ông ta sẽ giả tạo luồn cúi và dựa dẫm.


Cô ấy đã làm luật sư rất nhiều năm như vậy, cũng đã gặp chuyện này rất nhiều.


Có một số điều không cần phải nói rõ ràng ra, trong lòng mọi người đều biết rõ.


Muốn diễn trò thì phải diễn cho đạt cho tốt.


Ông Cát thấy Dư Khiết chẳng thiết tha gì với mình trong lòng chợt dâng lên một hồi lo lắng, vẫn muốn tìm những chủ đề khác nhau bình tĩnh trò chuyện.


Ông ta muốn những người khác trong bữa tiệc thấy rằng ông ta cũng có giao tình với những người quan trọng của tập đoàn tài chính Mặc Thị và tập đoàn tài chính Doãn Thị!


Những người đó chỉ cần hỏi thăm một chút là có thể phát hiện ra ông ta bây giờ chính là bố dượng của Dư Khiết.


Điều này rất tốt cho các mối quan hệ và công việc kinh doanh sau này.


Dư Khiết có thể biết được rõ ràng những gì ông Cát dự định?


Dư Khiết chỉ muốn nghỉ ngơi một lát, liền đứng dậy chào: “Nhiệm vụ của cháu tối nay là đi cùng với mợ chủ Doãn, cho nên xin lỗi cháu không tiếp chuyện được.”


“À, vậy được, cháu cứ tiếp tục làm việc đi.” Ông Cát chỉ có thể thất vọng nhìn cô ấy: “Có thời gian thì nhớ về nhà nhé! Em trai cháu và mẹ cháu đều rất nhớ cháu.”


“Được.” Dư Khiết gật đầu.


Em trai?


Ha ha.


Mẹ ruột bố ruột đều để lại em trai cho mình.


Tuy nhiên, cô ấy không hề muốn thừa nhận người nào.


Tiểu Vương thấy Dư Khiết đi tới với sắc mặt không tốt, liền lặng lẽ đưa cho cô ấy một ly nước trái cây: “Có chuyện gì vậy?”


“Không có chuyện gì, tôi đã gặp phải một người không muốn gặp mà thôi.” Dư Khiết cười cảm kích nhìn Tiểu Vương: “Cám ơn.”


Tiểu Vương liếc nhìn ông Cát một cái, liền nói: “Không có chuyện gì. Mợ chủ phải trở về rồi, chúng ta cùng nhau đi qua chào hỏi đi.”


“Được.” Dư Khiết gật đầu, ngay sau đó cũng đi theo.


Tuy rằng Cố Hề Hề không phải là vị khách quan trọng nhất, nhưng với địa vị của tập đoàn tài chính Doãn Thị, địa vị của Cố Hề Hề cũng khá cách biệt.


Cô cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy không vui thì có thể rời đi bất cứ lúc nào.


Không ai dám nói tiếng nào.


Cho dù tỉnh Y không phải là lãnh địa của nhà họ Doãn thì cũng là địa bàn của nhà Vân và nhà họ Mặc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK