Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1406


Thẩm Ngư sửng sốt: “Cái gì!?”


“Có vẻ như đã thua cổ phiếu.” Luật sư Mạc không giải thích rõ ràng, chỉ là miêu tả đúng chi tiết, nói: “Mượn bọn cho vay nặng lãi không ít, lãi mẹ lãi con, bọn họ bây giờ cũng là chó nhà có tang.”


Thẩm Ngư nghiến răng nói: “Đáng đời! Thẩm Ngư tôi quanh năm đánh nhạn, hôm nay lại bị nhạn mổ mắt. Luật sư Mạc, cậu giúp tôi, tuyệt đối không thể để bọn họ đạt được một đồng tiền nào.”


“Vâng.” Luật sư Mạc gật gật đầu.


Rất nhanh, luật sư Mạc làm lại một bản di chúc mới, để Thẩm Ngư ký tên.


Thẩm Ngư ở bên trong duy nghĩ rất nhiều rất nhiều, đột nhiên ông ta phát hiện, đời này mấy mươi năm, làm ông ta khó quên nhất, lại là lúc vừa mới kết hôn, kết tóc với vợ và con gái Khả Khả vừa mới sinh ra, mang đến sự vui sướng cho ông ta.


Ông ta đột nhiên cảm thấy vô cùng hối hận.


Nếu lúc trước ông ta không nuôi phụ nữ ở bên ngoài, không để lại một đống con trai con gái ngoài dã thú, ông ta cùng người vợ đã kết tóc và con gái của bọn họ, có phải sẽ có cuộc sông tốt không?


Tòa tuyên án.


Thẩm Ngư một đầu tóc muối tiêu bị đưa lên ghế xét xử, ông ta tham ô công quỹ chứng cứ vô cùng xác thực, bị trừng phạt theo pháp luật, tài sản dưới tên ông ta toàn bộ bị bán đấu giá sung vào công quỹ.


Ngay lúc này, có người từ thính phòng xét xử nhảy ra, quát to một tiếng: “Thẩm Ngư, tôi và ông chưa xong đâu!”


Người đó ý đồ muốn đi ám sát Thẩm Ngư, nhưng bị cảnh sát toàn án lập tức ấn trên mặt đất.


Người đó vùng vẫy rất lâu, lại bị người kéo quăng ra ngoài mà giống như kéo chết chó.


Vẻ mặt bà cả Thẩm nháy mắt trở nên khó coi, lao đến trước mặt Thẩm Ngư, lạnh giọng hỏi: “Ông đã sửa lại di chúc?”


Ánh mắt Thẩm Ngư lạnh nhạt nhìn thoáng qua bà cả Thẩm, không trả lời, liền như vậy đi theo cảnh sát tòa án một đường rời đi chỗ đó.


Mấy người Tiểu Tam, Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục cũng ngây ngẩn cả người.


Bọn họ không nghĩ đến Thẩm Ngư sửa lại di chúc thật, nhưng lại không để lại cho con của bọn họ một đồng tiền nào.


Điều này không có khả năng! Điều này không khoa học chút nào!


Con mà bọn họ sinh ra, đều là con ruột của Thẩm Ngư!


Thẩm Ngư thu hồi quyền thừa kế của Thẩm Hiểu Tinh và Thẩm Hiểu Thần, nhưng tại sao cũng thu hồi quyền thừa kế của co gái bọn họ?


Mấy người đó không cam tâm, quyết định phải đi nhà tù hỏi cho rõ ràng!


Thẩm Ngư nhìn thấy bọn họ, mặt không chút biểu tình nói: “Tôi biết các cô đến đây là vì cái gì.”


Tất cả phu nhân đều nhìn về phía Thẩm Ngư.


“Tài sản của tôi đều sẽ để lại hết cho Thẩm Khả Khả, mấy người đừng hòng lấy được môt đồng tiền nào.” Thẩm Ngư lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng mấy người trong sạch gì lắm, mấy người cho rằng chuyện mà mấy người mấy năm nay làm sau lưng tôi, tôi đều không biết gì hay sao?”


Vẻ mặt mấy phu nhân kia đồng thời biến sắc.


“Thẩm Ngư, cho dù như thế thì đứa nhỏ cũng là con của ông.” Tiểu Tam đột nhiên áy náy, đúng vậy, bà ta thừa nhận, bà ta không chỉ có một người đàn ông là Thẩm Ngư.


Những người khác cũng đồng thanh tán đồng.


Nghĩ lại xem, Thẩm Ngư ngoại trừ vợ con ở nhà thì cũng có vài người khác bên ngoài.


Hơn nữa, thi thoảng ông ta lại đi ăn chút món ăn hoang dã, nếm thử cảm giác mới mẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK