Lý Tư càng nhảy nhót kịch liệt thì lại càng làm nổi bật sự thông minh hiểu chuyện của cô.
Đây chính là hiệu quả mà cô muốn thấy.
Không uổng phí tâm tư cô đã tìm người khiêu khích Lý Tư, khiến cô ta càng trở nên nóng nảy gắt gỏng.
“Mẹ, con có chút mệt mỏi, mẹ đi nghỉ ngơi trước đi.” Tiết Tuyết mở miệng nói: “Cuối tuần này con phải đi thành phố N. Không có việc gì quan trọng thì không cần phải tìm con. Con muốn tạo ra một cái thiết lập nhân vật chăm chỉ.”
“Mẹ biết rồi.” Tiết phu nhân hài lòng đáp.
Tiết Tuyết trở về phòng, tẩy trang, tắm rửa, đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì chuông điện thoại của cô vang lên.
Tin nhắn của Nhất Thiên lại hiện lên: “Tiểu Tiết, anh rất nhớ em.”
Tiết Tuyết nhìn tin nhắn này, qua thật lâu sau, mới tàn nhẫn bấm xóa đi.
Tiết Tuyết nhắm mắt lại tựa vào đầu giường.
Thực xin lỗi, chúng ta không thể ở bên nhau.
Vì nhà họ Tiết, vì bản thân em, em chỉ có thể lựa chọn buông tay anh.
Điện thoại im bặt, không có thêm tin nhắn nào đến, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tiết Tuyết chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt cô trở nên kiên định đến lạ thường.
Cô biết mình muốn gì cho nên cô cũng không có suy nghĩ sẽ hối hận.
Mở tạp chí ra xem ảnh chụp phỏng vấn của Mặc Tử Hân, Tiết Tuyết đưa tay lướt qua ảnh chụp, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mặc Tử Hân, tôi nhất định sẽ trở thành vợ của anh. Đời này, ngoại trừ tôi ra không ai có thể ngồi lên vị trí này.”
Một tuần trôi qua trong nháy mắt.
Sau khi Dư Khiết thu xếp gần hết công việc ở bên này, liền lên đường đến thành phố N.
Lúc này thành phố N bước vào thời điểm náo nhiệt nhất, du khách từ nơi khác đều muốn đến đây để trải nghiệm không khí đặc biệt trong mùa.
Do đó, GDP của Thành phố N năm nay đã được nâng cao lên thêm một khúc.
Dư Khiết lái xe tới ngay khi vừa tiến vào nội thành liền cảm nhận được bầu không khí này.
“Nếu tôi là cô, tôi sẽ không xuống xe rời đi.” Dư Khiết liếc nhìn thoáng qua Lý Tư đang trên ghế phụ, mở miệng nói: “Cô hẳn là nên biết xuống xe sẽ nhận lấy hậu quả như thế nào.”
Lý Tư chuẩn bị mở cửa nhưng tay đột nhiên đơ ra.
Dư Khiết nhàn nhạt nói: “Tổng giám đốc Mặc bảo cô đi theo tôi, đương nhiên tôi phải có trách nhiệm trông coi cô. Nếu bây giờ cô xuống xe, tôi sẽ báo ngay cho tổng giám đốc Mặc, vậy thì có lẽ từ nay về sau cô sẽ không thể gặp tổng giám đốc Mặc được nữa đâu.”
“Cô!” Lý Tư tức giận thở dốc, quay đầu hung dữ nhìn Dư Khiết: “Cô đúng là đồ đáng ghét, cả đời này sẽ không có người đàn ông nào muốn cô!
Vẻ mặt Dư Khiết vẫn không thay đổi: “Không sao cả, tôi cũng không muốn kết hôn. Tôi có thể tự kiếm tiền nuôi sống chính mình, tôi tự mua nhà mua xe, có năng lực mua bảo hiểm dưỡng lão cho mình, tôi cũng mua bảo hiểm y tế và bảo hiểm tai nạn đầy đủ. Cho dù có xảy ra chuyện gì tôi cũng không lo đói chết. Cho nên có người đàn ông nào thèm hay không cũng đâu có liên quan tới tôi?”
Lý Tư quả thật bị chọc tức chết: “Rốt cuộc cô có phải phụ nữ không vậy? Là phụ nữ sao có thể không kết hôn chứ?”
Dư Khiết nghiêng đầu nhìn Lý Tư: “Hóa ra trong mắt cô phụ nữ lại rẻ rúng như thế, chỉ có thể dựa vào chồng để sống.”
“Tôi không nói chuyện với cô nữa!” Lý Tư quay đầu không để ý tới cô ta, nhưng cũng không dám xuống xe chạy trốn nữa.
Không thể không nói, Dư Khiết nắm được điểm yếu của cô ta khiến cô ta không thể không nghe lời.