Lệnh Hồ Thương cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong lòng, nhẹ nhàng cười, giơ tay lên bên môi ra dấu im lặng, sau đó mới buông Vân Tử Tiêu ra.
Vân Tử Tiêu khó hiểu nhìn Lệnh Hồ Thương.
Người bảo cô trộm lệnh bài hổ phù là hắn, nhưng người ngăn cản cô hành động cũng là hắn.
Rốt cuộc hắn muốn cái gì?
Lệnh Hồ Thương lấy ra từ trong người một cái hổ phù giống y như đúc, hắn cúi người thấp giọng nói ở bên tai Vân Tử Tiêu: “Dùng hổ phù giả đổi lấy hổ phù thật!”
Môi cánh hoa của Lệnh Hồ Thương giống như lơ đãng xẹt qua vành tai của Vân Tử Tiêu, cơ thể của Vân Tử Tiêu không nhịn được mà nhẹ nhàng run lên, cô lập tức cách xa Lệnh Hồ Thương một khoảng.
Lệnh Hồ Thương lui ra phía sau hai bước, ý tứ hàm súc trong mắt không rõ mà nhìn Vân Tử Tiêu.
Người phụ nữ này…
Rất thú vị nha.
Vân Tử Tiêu nhìn đến đúng giờ, ngón tay nhanh chóng cởi trói dây thừng, lấy đi lệnh bài hổ phù thật, còn tay kia thì nhanh nhẹn thắt vào lệnh bài hổ phù giả.
Làm xong hết thảy, Vân Tử Tiêu với Lệnh Hồ Thương liếc nhau, cả hai đồng thời xoay người trốn ra khỏi phòng.
Hai người không hẹn mà cùng trở về phòng của Vân Tử Tiêu, Vân Tử Tiêu gài lại cửa phòng, trực tiếp mở miệng nói: “Thuốc giải đâu? Đưa thuốc giải cho ta, còn hổ phù thì cho ngươi!”
Lệnh Hồ Thương cười khẽ: “Nếu như ta không cho thì sao?”
Vân Tử Tiêu lập tức nắm hổ phù trong lòng bàn tay, nhíu mày nhìn Lệnh Hồ Thương nói: “Nếu lúc này ta hô to một tiếng, Tam hoàng tử cứu mạng, có người muốn cướp hổ phù, ngươi nói ngươi có thể thuận lợi rời khỏi nơi này hay không?”
Lệnh Hồ Thương nghe vậy thì bỗng nhiên cười khẽ.
Nụ cười này, như ngàn vạn cây hoa lê nở rộ, quả thực đẹp đến không tưởng.
Cho tới bây giờ, Vân Tử Tiêu cũng chưa nghĩ tới, Lệnh Hồ Thương mọi khi vẫn luôn xụ mặt ra giống như người khác thiếu hắn hơn mười vạn lượng hoàng kim, thời điểm cười rộ lên, thì ra lại quen thuộc như vậy.
Quá đẹp, thế nên làm cho Vân Tử Tiêu nhầm anh Thích Quân đi tới trước mặt cô.
Đúng vậy, lúc Lệnh Hồ Thương cười rộ lên, quả thực giống Thích Quân như đúc, đẹp đến nghẹt thở.
“Cái tính tình con nít này!” Lệnh Hồ Thương bất đắc dĩ lắc đầu, lấy ra một cái bình sứ từ trong lòng, nói với Vân Tử Tiêu: “Phụ thân nàng thật sự rất độc ác với nàng. Hạ thuốc độc ghê gớm như vậy! Bởi vì muốn nắm nàng trong tay hoặc là vì muốn giám thị ta! Tốt lắm, nàng coi như thông minh, không có phản bội ta. Nếu không…”
Vân Tử Tiêu thản nhiên trả lời: “Thà bị hổ lột da còn hơn là sống khá giả nhưng dính líu tới mấy kẻ ngu xuẩn.”
Lệnh Hồ Thương nhướng mi, hắn biết, Vân Tử Tiêu nói ngu xuẩn ở đây là chỉ Vân Hầu Gia.
Tốt lắm, hắn cũng cho là như vậy thật.
Nếu Vân Hầu gia không ngu xuẩn thì sẽ không từ bỏ một viên ngọc quý như vậy, mà lựa chọn cái thứ ngu xuẩn không có đầu óc Vân Thấm Văn kia.
Trong khoảng thời gian này, cả kinh đô với vùng lân cận đều biết chuyện Vân Thấm Văn đã làm.
Mọi người ở đâu cũng đều cười nhạo Vân Thấm Văn không phóng khoáng.
Bởi vì Tam hoàng tử luôn xa cách Vân Thấm Văn mà cô ta liền đem tức giận đổ lên người vô tội, không chỉ khiến em gái giữa trong nhà phải chạy tới thôn trang, mà còn gây xung đột với mấy tiểu thư tứ phẩm quan viên gia, ầm ĩ đến mức gây ra không ít chuyện cười.
Vân Hầu Gia đem mắt cá coi như ngọc trai, cái này không gọi là ngu thì là gì?