Lý Tư cũng bắt đầu ngượng ngập:
“Xin lỗi anh, khi ấy tôi không có cách nào để kiểm tra xem người đó có thật sự là người của anh hay không?”
“Không sao đâu, hiểu nhầm đã được giải quyết thì tốt rồi.”
Khúc Tranh Minh tỏ vẻ không có vấn đề gì hết:
“Tôi chỉ đi theo anh cả làm việc, tương lai của tôi hoàn toàn không có tư cách để trở thành người thừa kế nhà họ Khúc. Cũng chỉ là cho tôi chút cổ phần, để tôi có thể không lo cơm áo cả đời thôi. Tôi chỉ là không muốn bị ai khác bôi đen mình. Có điều, cô Lý Tư à, chuyện cô cố hết sức để bảo vệ Tổng Giám đốc Mặc khiến tôi cũng kính nể lắm đấy.”
Chỉ cần một câu này đã đủ khiến Lý Tư buông bỏ mọi cảnh giác, lại còn thêm chút ngượng ngùng, vờ chối:
“Có gì để mà kính nể đâu.”
“Cô Lý Tư vì Tổng Giám đốc Mặc chạy ngược chạy xuôi khắp nơi, chuyện gì cũng lấy Tổng Giám đốc làm đầu. Tình cảm sâu nặng đến vậy đúng là khiến người ta cảm động lây.”
Một đôi mắt đào hoa khẽ chớp, khuôn mặt tỏ bày vẻ chân thành của Khúc Tranh Minh cứ thế mà nhìn chằm chằm Lý Tư, tâng bốc.
Lý Tư nói cho cùng cũng chỉ là một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, làm sao mà lại có thể địch nổi với một đối thủ cáo già như Khúc Tranh Minh, được Khúc Tranh Minh nói đôi ba câu nịnh nọt đã bị mấy lời mỹ miều đó che tai che mắt.
Lý Tư theo bản năng thốt lên:
“Tất nhiên rồi. Tôi không bảo vệ anh ấy, thì ai mới làm được kia chứ?”
“Dạ dạ dạ. Một đời người hiếm lắm mới gặp được nửa kia mà mình yêu thương say đắm, nếu đã gặp thì tất nhiên phải cố gắng tranh thủ, cố gắng bảo vệ và thương yêu.”
Khúc Tranh Minh phụ họa.
Lý Tư cực kỳ vui vẻ khi Khúc Tranh Minh có thể hiểu được suy nghĩ của cô ta, vì vậy bèn hỏi ngay:
“Cậu chín nhà họ Khúc cũng thích ai rồi ư?”
“Trước kia tôi hãy còn chưa biết. Nhưng chỉ vài ngày trước, rốt cuộc tôi cũng đã gặp được người ấy rồi, chỉ tiếc rằng dù cho tôi thích cô ấy thì cô ấy cũng không hề có ý đáp lại lòng tôi. Tôi cũng khổ sở lắm chứ.”
Khúc Tranh Minh vờ bày ra bộ dáng rất đau lòng, thương tâm:
“Người mà tôi thích, trong lòng lại có bóng hình khác rồi.”
Lý Tư lập tức tìm được người đồng cảnh ngộ với mình, cũng nói:
“Đúng vậy, tình cảm mà không được hồi đáp rất đau đớn.”
Đáy mắt Khúc Tranh Minh lóe qua một vẻ cười nhạo, nhưng trên mặt vẫn là biểu cảm thất tình, lại bảo:
“Tôi và cô Lý Tư đây mặc dù chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên, nhưng lại có cảm giác như quen thân từ lúc nào. À, hy vọng cô đừng chê tôi đũa mốc chòi mâm son, tôi chỉ muốn làm bạn với cô chứ không hề có ý gì khác. Chẳng qua, tôi cảm thấy, hai chúng ta là hai người đồng cảnh ngộ, nên mới không nhịn được kể nhiều như vậy.”
“Ơ, không, không đâu. Tôi cũng mong anh rồi sẽ đạt được điều mình mong muốn.”
Lý Tư bị một Khúc Tranh Minh lão luyện lừa vào tròng, lập tức từ thế không đội trời chung chuyển thành trạng thái người đồng cảnh ngộ rồi sau cùng biến thành tình trạng đôi bạn an ủi tâm hồn nhau:
“Điều kiện của anh cũng đâu có kém gì, người được anh thích, hẳn cũng may mắn và hạnh phúc lắm đấy chứ?”
“Tôi cũng hy vọng người ấy được hạnh phúc.”