“Tâm nguyện đã hoàn thành rồi.” Mộc Nhược Na cười nói: “Chúng ta trở về thôi.”
Những lời Lâm Phong muốn nói với mình, đều ở trong bài hát đó.
Như vậy rất tốt.
Mộc Nhược Na và Hirayama Jiro tay trong tay rời khỏi hội trường buổi concert, đi ra ngoài sân vận động, chầm chậm bước đi.
Đột nhiên, Mộc Nhược Na đứng yên, quay sang nhìn Hirayama Jiro: “Có phải dạo này anh không bận?”
Hirayama Jiro không nghĩ ra, không hiểu tại sao Mộc Nhược Na lại hỏi như vậy, nhưng vẫn gật đầu: “Anh đã viết xong luận văn rồi, vẫn chưa nghĩ ra đề tài nghiên cứu tiếp theo, nên đúng là dạo này không có việc gì.”
“Về nhà… ngủ… sinh con thứ hai!”
Thượng Kha đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt có hơi quen thuộc.
Đây là, đây là đâu?
Mộc Nhược Na gật đầu, nghiêm túc nói: “Bây giờ nhà nước đang có chính sách ủng hộ sinh con thứ hai, chúng ta là công dân của Trung Quốc, phải tuân thủ luật pháp và quy định của quốc gia…”
Mộc Nhược Na còn chưa nói hết lời, hai mắt của Hirayama Jiro đột nhiên sáng lên, anh bế bổng Mộc Nhược Na lên, nhanh chân chạy.
“Này này này, anh muốn làm gì đấy?”
“Thượng Kha, lát nữa con gái Na Na của thầy trở về. Em là đàn anh của con bé, phải dạy dỗ con bé nhiều vào.” Giọng nói quen thuộc của thầy Mộc vang lên bên tai, Thượng Kha lập tức ngây người.
Cái này, đây là…
…
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng vang lên tiếng tra chìa khóa vào ổ, rồi giọng nói quen thuộc vang lên: “Cha mẹ, con đã trở về rồi. Với số điểm của con, cô giáo nói, nguyện vọng một sẽ không có vấn đề gì. Uả? Nhà có khách?”
Mộc Nhược Na phiên bản trẻ tuổi đứng ở trước mặt anh ta, nhìn chỉ khoảng có mười bảy mười tám tuổi.
Thượng Kha cảm thấy chói mắt, trái tim đập nhanh liên hồi.
Không phải tất cả những tình cảm đều cần phải có hồi đáp.
Cũng không phải là tất cả mọi người đều quý trọng.
Hiểu được… là tốt.
Anh đang nằm mơ sao?
Anh nằm mơ thấy lần đầu tiên gặp Nhược Na!
Anh không nhịn được nhéo mạnh vào lòng bàn tay của mình.
Đau quá! Thật sự rất đau!
Đây không phải là mơ?
Anh thật sự đã trở lại?
Anh thật sự đã trở lại quá khứ rồi?
Mộc Nhược Na nhìn người đàn ông mang theo sự vui mừng khôn siết, đan xen với đau đớn và tràn đầy hy vọng, không nhịn được giật giật khóe miệng, người đàn ông này bị bệnh à?
“Anh là ai? Anh là học sinh của cha em à?” Mộc Nhược Na không nhịn được hỏi.