Nhưng cũng không phải là ngớ ngẩn, nếu ngớ ngẩn như vậy thì làm sao lại lấy được vợ nhỉ?
Vậy là anh ta cố ý sao?
Nhưng ngày hôm sau Amy đã biết, đúng thật là Hirayama Jiro không cố ý, mà là anh ta vốn chính là người như thế.
Ngày hôm sau lúc tiếp tục làm thí nghiệm, Hirayama Jiro lại giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, tiếp tục sai Amy chạy tới chạy lui phục vụ anh ta.
Amy suýt thì tưởng là tối hôm qua Hirayama Jiro mất trí nhớ.
Trên thế giới này sao có thể có người đàn ông như vậy!
Quả thực anh ta quá khác người.
Amy oán hận lau rửa dụng cụ, liên tục trút ra cơn giận tối qua.
“Phải tự mình hiểu lấy mình.” Mặt Nam Tinh không chút thay đổi đi ngang qua người Amy.
Động tác trong tay Amy đình trệ, cô ta muốn phản bác nhưng ngẫm lại giá trị vũ lực của cô ta và Nam Tinh quá cách biệt, ước chừng là sâu như rãnh vực vậy, nên cô ta chỉ có thể nén giận tiếp tục làm việc, không dám oán trách Nam Tinh.
“Nam Tinh!” Ngoài cửa có người gọi Nam Tinh.
“Có chuyện gì?” Nam Tinh không kiên nhẫn quay đầu lại.
“Là lệnh của anh Hans.” Một người dẫn theo một cô gái nhỏ đi tới: “Cô bé này tên là Nguyên Thập Tam, từ hôm nay trở đi sẽ giao cho cô dẫn theo người.”
Nam Tinh ôm cánh tay nhìn cô gái nhỏ đã bắt đầu trổ mã thay da đổi thịt, ánh mắt soi mói đánh giá cao thấp một lượt, nói: “Vì sao lại muốn giao cho tôi?”
“Đây là hộ vệ tương lai chuẩn bị cho cô chủ nhà họ Doãn.” Người kia thấp giọng giải thích với Nam Tinh: “Anh Hans đã cho cô bé làm kiểm tra vào căn cứ, đủ điều kiện vào khu nội rồi.”
Lúc này Nam Tinh mới nghiêm túc liếc mắt nhìn Nguyên Thập Tam một cái, nghĩ lại thì hình như gần đây mình quả thật cũng không có nhiệm vụ quan trọng gì.
Nếu anh Hans muốn cô dạy học trò thì dẫn học trò nhỏ đi chơi đùa thôi.
Trải qua mấy ngày huấn luyện Nguyên Thập Tam đã biết phương hướng tương lai của mình rồi.
Ngay khi cô bé nhìn thấy Nam Tinh triển lộ thực lực mạnh mẽ trước mặt thì trong đầu đã trỗi dậy ý nghĩ muốn thần phục theo bản năng.
“Đi theo tôi.” Nam Tinh gật đầu với Nguyên Thập Tam: “Muốn làm học trò của tôi thì phải qua được bài kiểm tra của tôi rồi nói sau.”
“Vâng.” Nguyên Thập Tam ngoan ngoãn bước lên từng bước, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Cô bé sẽ không lùi bước.
Chỉ có liều mạng chứng minh giá trị của bản thân thì cô bé mới có thể có cơ hội trở lại nhà họ Doãn, mới có thể có tư cách đứng bên cạnh những người ấy.
Nam Tinh dẫn Nguyên Thập Tam nhanh chóng đi vào một phòng bí mật, nói với Nguyên Thập Tam: “Tất cả những hạng mục này đều làm một lần cho tôi.”
Nói xong, Nam Tinh còn không thèm nghe cô bé trả lời đã xoay người đi mất.
Nguyên Thập Tam không biện bạch vì mình, cũng không giải thích lúc vừa mới đến cô bé vốn đã bị huấn luyện không còn sức lực gì nữa.
Cô bé cắn răng xông tới.
Cô bé không hề nhìn thấy vào khoảnh khắc cô bé xông tới kia trong đáy mắt Nam Tinh chợt lóe lên ánh sáng dịu dàng hiếm thấy.