Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1699


Dư Khiết bận đến nỗi không có thời gian về nhà, có bảo mẫu trông non, Lý Tư mới có thể không suy nghĩ lung tung.


Dư Khiết quả thực là rất bận.


Một lần nghỉ phép là lập tức có một đống tài liệu đang chờ đợi cô.


Dư Khiết cũng sớm đã quen với cuộc sống bận rộn, vì vậy những ngày như vậy cô cũng không kêu than.


Tiết Tuyết nhiều lần muốn tìm cơ hội nói chuyện với Mặc Tử Hân, nhưng Mặc Tử Hân không còn muốn gặp lại cô nữa.


Dường như những ngày thân mật trước đây chưa từng tồn tại.


Cho đến tận lúc này, Tiết Tuyết mới ý thức được, những điều Dư Khiết nói đều đúng.


Mặc Tử Hân từ đầu đã không phải dựa vào nhan sắc mà ngồi được vào vị trí này.


Liên tục mấy ngày liền, Tiết Tuyết đều không nhìn thấy bóng dáng của Mặc Tử Hân.


Nhà máy đã bắt đầu vận hành lại như bình thường, nhưng Tiết Tuyết vẫn không thấy nửa cái bóng của Mặc Tử Hân.


Tiết Tuyết rốt cuộc không ngồi yên được nữa, cô không dám đi tìm Mặc Tử Hân, chỉ đành đi tìm Dư Khiết.


“Luật sư Dư Khiết.” Trợ lý nhỏ từ bên ngoài bước vào, nói: “Cô Tiết nói có việc muốn tìm chị.”


Dư Khiết không thèm ngẩng đầu, nói: “Tôi đang bận, không có thời gian.”


“Cô ấy nói, là chuyện liên quan đến gia đình chị.” Trợ lý nhỏ nói xong câu này liền vội vã chạy đi.


Ông chủ rất lợi hại, luật sư Dư Khiết cũng rất lợi hại!


Dư Khiết không hề nóng vội, làm xong việc đang dở mới ra ngoài gặp Tiết Tuyết.


“Tìm tôi có việc gì? Nếu không phải chuyện đặc biệt quan trọng, vậy thì đợi lát nữa hãy nói tiếp.” Dư Khiết nâng tay lên xem giờ, nói: “Bây giờ nhà máy mới đi vào vận hành, có rất nhiều chuyện cần phải sắp xếp hợp lý, chỗ tôi tạm thời không có ai giúp, chỉ có một mình tôi, nên thời gian đang rất gấp.”


Tiết Tuyết đợi Dư Khiết nói xong mới lên tiếng: “Cho dù có bận hơn nữa cũng phải quan tâm một chút đến gia đình chứ?”


“Tôi không biết một thai nhi đơn độc như tôi thì có gia đình gì phải bận tâm.” Dư Khiết cau mày nói.


“Tôi cũng là lo chuyện bao đồng. Sáng nay tôi không khỏe nên đến bệnh viện một chuyến, kết quả trùng hợp lại gặp em trai của cô. Cậu ấy trông rất giống cô, tôi thấy cậu ấy đơn độc một mình ở bệnh viện, thấy rất đáng thương.” Tiết Tuyết nói: “Tôi mua cho cậu ấy một ít hoa quả, cậu ấy còn cười nói cảm ơn với tôi.”


Dư Khiết cau màu.


Tiết Tuyết đúng thật là có bản lĩnh.


Lại có thể tiếp xúc với người ở chỗ bố cô.


Chuyện cô đoạn tuyệt quan hệ với mẹ mình, cả thế giới đều biết.


Nhưng về phía bố cô, vẫn chưa đoạn tuyệt quan hệ.


Tiết Tuyết, xem như cô tính toán tốt.


“Cảm ơn nhé.” Dư Khiết lấy điện thoại di động ra: “Mua hết bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho cô.”


Tiết Tuyết lại thở dài một tiếng, nói: “Chút tiền này, cô thực sự là đang tát vào mặt tôi đấy ư? Cô cảm thấy tôi đến tìm cô là vì muốn đòi chút tiền này sao?”


Dư Khiết cũng không khách khí với cô ta, thu lại điện thoại: “Vậy cô tìm tôi là vì gì?”


“Dư Khiết, cô không cần căng thẳng như vậy. Cô cũng thấy rồi đấy, gần đây Mặc Tử Hân căn bản không thèm gặp tôi, tôi không có cách nào. Tôi chỉ đơn thuần muốn giúp cô chút việc, cảm ơn cô những ngày qua giúp đỡ cho tôi.” Tiết Tuyết bất lực nói: “Bởi vì tôi thân bại danh liệt nên gia đình tôi không hài lòng với tôi. Chắc không bao lâu nữa tôi cũng phải trở về rồi. Tôi ở thành phố N cũng không có bạn bè gì, cũng chỉ có cô là còn khá thân. Vì vậy trước lúc rời đi, tôi muốn làm giúp cô chút chuyện, chỉ đơn giản vậy thôi, cô không cần phải làm như đang đối mặt với kẻ địch.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK