Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1057


Nhất Nhiễm lúc này mới cảm thấy thoả mãn cười.


Vân Mạc Dung đứng trong phòng bếp, tự mình trông coi bình gốm thuốc.


“Cô Mạc Dung, nơi này vẫn nên là giao cho tôi đi.” Người hầu lại đây nói: “Cô hiện tại đang có thai, vẫn là không nên mệt nhọc quá mức.”


“Không sao đâu. Đã chịu đựng hết ngày hôm nay, cũng không cần phải chịu nữa.”Vân Mạc Dung mỉm cười trả lời: “Nơi này có tôi là được rồi, cô đi nghỉ ngơi đi. Dù sao tôi cũng không có gì chuyện gì để làm, mỗi ngày sinh hoạt nhiều hơn một chút, tương lai thời điểm sinh cũng dễ sinh hơn.”


Cô ấy hiện tại mang thai còn không đến ba tháng, bụng còn chưa có lộ ra, bất quá nhóc con vẫn lớn lên khá tốt.


Người hầu nghe thấy Vân Mạc Dung nói như vậy, cũng không kiên trì nữa lập tức nói: “Vậy vất vả cho cô Mạc Dung rồi, tôi đi sửa sang lại bên ngoài.”


Vân Mạc Dung mỉm cười gật gật đầu.


Bên ngoài, ánh mặt trời vừa đúng lúc.


Rất nhiều người đang giặt quần áo ở hồ, đem các khăn trải giường lớn nhỏ cùng với vỏ chăn tất cả đều đang phơi nắng trên giá.


Mặc dù máy sấy có thể thực hiện công việc này một cách hoàn hảo, nhưng quần áo đem phơi nắng thì sẽ đặc biệt khiến người ta có cảm giác thỏa mãn.


Thời tiết tốt như vậy, không tới phơi quần áo, quả thực là quá đáng tiếc.


Cho nên, khăn trải giường vỏ chăn bao gối tích cóp mấy ngày, tất cả đều lấy ra giặt sạch phơi nắng.


Vân Mạc Dung thừa dịp bọn họ không chú ý, tay chân nhanh chóng từ trong rương lấy ra một ít đồ vật, cẩn thận giấu vào dưới váy chính mình.


“Cô Mạc Dung!” Phía sau truyền đến một thanh âm, Vân Mạc Dung sợ tới mức thiếu chút nữa choáng váng: “hả?”


“Xin lỗi, có phải tôi làm cô sợ hay không.” Một cô gái có dáng người thấp bé, từ bên trong chạy ra: “Nhất Nhiễm tiên sinh bảo tôi đi hỏi cô một chút, giữa trưa hôm nay sẽ ăn cái gì?”


“À…tôi đây liền sẽ đi chuẩn bị.” Vân Mạc Dung lập tức nói: “Anh ấy hôm nay muốn ăn cái gì?”


“Nhất Nhiễm tiên sinh nói, rất lâu đã không cùng cô ăn một bữa cơm. Chỉ cần là thứ cô thích, ngài ấy đều thích.” Cô gái nhỏ trả lời: “Có việc gì cần tôi làm, mong cô cứ việc dặn dò.”


“Được rồi.” Vân Mạc Dung gật đầu, cũng không khách khí, lập tức liền liệt kê một cái thực đơn, những loại nguyên liệu nấu ăn đều giao cho cô gái: “Cô dựa theo những cái này đi chuẩn bị đi. Nếu như không có, lại qua đây báo cho tôi một tiếng.”


“Vâng.” Cô gái nhỏ xoay người liền chạy mất.


Ngón tay Vân Mạc Dung run nhè nhẹ.


Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!


Suýt nữa liền đã bại lộ!


Vân Mạc Dung buộc chính mình bình tĩnh lại, tiếp tục sắc thuốc.


Bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!


Nhất định phải nhẫn nại!


Cơm trưa đã chuẩn bị xong.


Cơm trưa định sẽ dùng trên con đường ván gỗ ở bên ngoài.


Đã có người đem bàn ghế dọn ra, trên một con đường ván gỗ thật dài có một cái bàn dài dành cho cả đội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK