Tiểu Vương hơi nhướng mày: “Xin lỗi, cắt ngang một chút. Sao cậu lại chắc chắn như vậy, rằng tôi sẽ đi cùng cậu? Dù sao chúng ta có đến mấy năm chưa từng gặp mặt, hơn nữa chúng ta cũng chưa từng yêu nhau.”
“Sớm muộn gì cậu cũng phải trở về.” Mạnh A Nhiên trả lời như chuyện đương nhiên: “Trên thế giới này, không có khả năng có người sẽ đối xử với cậu tốt hơn so với tôi! Tôi nguyện ý chờ đợi cậu, cậu muốn kết hôn lúc nào thì kết hôn lúc đó. Trong nhà vẫn luôn giục tôi tìm đối tượng, nhưng tôi không muốn. Tôi muốn chờ cậu trở về. Cậu có nghĩ tới không, chờ cậu trở về, nơi này của chúng ta còn có người nào thích hợp với cậu nữa chứ? Điều kiện của tôi cũng không kém!”
“Chờ một chút.” Về chuyện tình cảm Tiểu Vương không thông suốt, không có nghĩa là sự thông minh của cô cũng không thông suốt.
Trên thực tế, sau khi Tiểu Vương trải qua huấn luyện đặc biệt, đầu óc của cô vẫn rất tốt.
“Tôi sửa lại một số khái niệm. Thứ nhất, giữa tôi và cậu chỉ là bạn học thời cấp ba. Từ trước đến nay giữa chúng ta chưa từng có bất cứ sự ám muội nào, vậy nên không tồn tại chuyện cậu chờ tôi, hoặc là tôi phụ lòng cậu. Thứ hai, tương lai tôi có trở về thị trấn nhỏ này hay không, đó là chuyện của tôi. Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, cuộc đời tôi không nhất thiết phải lấy chồng. Vậy nên xin cậu không cần phải chờ tôi, bởi vì tôi cũng không muốn nói chuyện yêu đương với cậu.”
“Vương Uông, sao cậu có thể nói như vậy? Chúng ta là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên mà!” Mạnh A Nhiên nhất thời cao giọng: “Có phải cậu thay lòng hay không? Cậu thích người đàn ông kia đúng không?”
“Cậu nói bậy gì đấy?” Vương Uông cũng có chút tức giận: “Mạnh A Nhiên, từ nhỏ chúng ta lớn lên cùng nhau không sai, nhưng giữa tôi và cậu, từ xưa đến nay chưa từng có bất cứ quan hệ gì. Cậu dựa vào đâu chỉ trích tôi như thế? Cho dù tôi có bạn trai hay không, chuyện này liên quan gì đến cậu?”
Dường như Mạnh A Nhiên bị đả kích cực lớn, cậu ta khiếp sợ nhìn Vương Uông: “Vương Uông, cậu thay đổi rồi! Có phải là sự phồn hoa ngoài kia đã che mờ mắt cậu không? Vậy nên cậu mới chướng mắt tôi?”
“Cậu điên rồi hả?” Vương Uông đứng lên: “Chuyện của tôi có liên quan gì đến cậu? Mạnh A Nhiên, tôi nhắc cậu một câu cuối cùng!
Quan hệ giữa hai chúng ta chỉ đơn thuần là bạn học thời cấp ba, ngoài ra chuyện gì cũng không có! Bất cứ người nào cũng có thể chỉ trích tôi, chỉ có cậu là không có tư cách! Nếu như chúng ta đã từng nói chuyện yêu đương, cậu còn có thể nói tôi một câu bị thế giới phồn hoa bên ngoài che mắt. Nhưng mà trong suốt những năm cấp ba, những lời tôi từng nói với cậu không vượt quá mười câu, cậu đứng trên lập trường gì để chỉ trích tôi?
Bởi vì cậu từng thích tôi, cho nên tôi nhất định phải đáp lại phần tình cảm đó hay sao? Vậy có phải là tôi thích Ngô Ngạn Tổ, Ngô Ngạn Tổ nhất định cũng phải đáp lại tôi sao? Nếu như Ngô Ngạn Tổ không đáp lại tôi, cậu ta chính là cặn bã hả?
Còn nếu tôi thích Vương Tư Thông, Vương Tư Thông không phản ứng lại, không lẽ cũng là do cậu ta thay lòng sao? Mạnh A Nhiên, cậu tỉnh lại đi được không? Tình cảm không phải trò chơi, cậu làm bộ si tình như thế cho ai xem?
Cậu không phải diễn viên, cậu cho rằng cậu sẽ làm ai cảm động? Chẳng qua người cảm động chỉ có mình cậu thôi!”
Sắc mặt Mạnh A Nhiên lập tức trở nên trắng xanh.
“Được rồi, tôi nói đến đây là hết lời rồi.” Vương Uông cầm túi của mình lên, nói: “Xin cậu về sau đừng gây rối cho tôi nữa! Tất cả mọi người đều sinh sống trong huyện nhỏ này, cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, nếu như trở mặt thì tất cả sẽ rất lúng túng! Xin cậu hãy thân thiết khi nên thân thiết, yêu khi nên yêu, đừng quấy rầy tôi, được không?”
Nói xong, Vương Uông nổi giận đùng đùng quay người rời đi.