Chẳng lẽ, Dư Khiết thích mấy em trai trẻ tuổi hơn mình à?
Đáy lòng Tống Sĩ Triết thoáng ghen tuông.
Trước giờ Tống Sĩ Triết chưa từng trải qua loại tình cảm phức tạp, rối rắm như thế này.
Rốt cuộc anh ta cũng không ngồi yên nổi nữa, xoay người rời đi chỗ ngồi.
Anh ta cảm thấy tôn nghiêm của mình bị khiêu chiến.
Anh ta cần suy nghĩ thật kỹ xem mình và Dư Khiết có thật sự thích hợp hay không.
Bên kia, Dư Khiết hoàn toàn không biết mình đi ăn cơm với Hùng Hùng lại nghiêm trọng kích thích lòng tự trọng của một người đàn ông lớn tuổi.
Tất nhiên, dù có biết cô cũng không để ý là được.
Cô lại không biết Tống Sĩ Triết thầm mến mình.
Cho nên cô cũng sẽ không hiểu được, trên thế giới này đã có hai người đàn ông đối với cô cầu mà không được.
Hùng Hùng ân cần gọi món cho Dư Khiết: “Cô ăn cái này không? Tôi gọi cho cô nhé?”
Không đợi Dư Khiết phản ứng, Hùng Hùng đã không chờ được cho Dư Khiết chọn vai cái.
Vẻ mặt của Dư Khiết bất đắc dĩ.
Hùng Hùng nhỏ hơn cô bốn năm tuổi, thêm nữa là cách ăn mặc và hành động vô cùng ngây thơ, Dư Khiết đối xử với Hùng Hùng như là đối xử với trẻ con.
Ngẫm lại xem, từ trước đến nay Dư Khiết đã giao tiếp qua hơn bốn mươi năm mươi tổng giám đốc, những đồng nghiệp có năng lực của công ty luật, hoặc là đám trợ mạnh mẽ bọn họ.
HÙng Hùng Trong mắt Dư Khiết về cơ bản giống như không phân biệt các loại ngũ cốc, rất ít có sự trùng lặp chút nào.
Vì vậy, Dư Khiết đối với Hùng Hùng rất kiên nhẫn, cũng như là đang kiên nhẫn với trẻ em.
Một lát sau, Hùng Hùng chọn ra cả bàn rau.
Dư Khiết liếc nhìn đống thực vật trước mặt mình, bất lực mà lắc đầu, cũng không nói gì cầm lấy đũa lên bắt đầu ăn.
Hùng Hùng đã từng gặp qua rất nhiều cô gái, nhưng chỉ duy nhất loại người như Dư Khiết là chưa từng gặp qua.
Tài trí ưu nhã, cử chỉ thong dong.
“Dư Khiết, nếu tôi không biết cô xuất thân là gia đình nghèo khó, tôi đều nghĩ đến xuất thân của cô là nhà giàu có. Khí chất này của cô quả thực rất tuyệt, rất giống với những cô gái nhà giàu có.” Hùng Hùng nhịn không được cảm khái nói.
Dư Khiết để đũa xuống, mỉm cười nói: “Ừ, là tôi học từ người khác.”
“Học từ người khác?” Hùng Hùng thuận miệng hỏi: “Học tốt như vậy sao?”
“Mợ chủ nhà họ Doãn, Cố Hề Hề.” Dư Khiết cũng không tránh kiêng kị cái gì: “Khí chất của cô ấy rất tuyệt, nhà họ Vân nhiều thế hệ xem trọng lễ nghi, giáo dục con cái tất nhiên rất khác với người ngoài. Lúc ấy tôi với cô ấy có nhắc đến việc học bổ túc lễ nghi, cô ấy liền mời thầy lễ nghi ở nhà họ Vân cho tôi, từng chút từng chút uốn nắn tôi từ lời nói đến cử chỉ, cho tôi học tập xem thế nào là tư thế đoan trang, mỉm cười, cuối cùng là dạy ăn các loại. Đúng là đã có thầy giáo dạy cho tôi nên hôm nay tôi mới có bộ dạng này. Mợ chủ nhà họ Doãn chính là quý nhân của tôi.”
Hùng Hùng nháy mắt mấy cái.
Sự tồn tại của nhà họ Doãn , đối với anh mà nói giống như là cung điện trên trời, rất xa xôi chỉ có thể tồn tại ở trong tưởng tượng.
Nhất là mợ chủ nhà họ Doãn này, đơn giản chính là nữ thần.