“Được rồi, mọi người đừng cười tôi nữa, đi thôi.” Cố Hề Hề bật cười đi về phía trước.
Đi chưa được bao lâu, bọn họ gặp phải một đoàn du khách khác, hướng dẫn viên du lịch có làn da đen thui, đập vào mắt người nhìn là hàm răng trắng tinh.
Khả năng thuyết trình của hướng dẫn viên du lịch rất tốt, ngắn gọn mà thâm thúy, đưa ra những mẩu chuyện trích dẫn hấp dẫn, chọc cho mấy du khách kia cười phá lên không ngừng.
Nhưng Cố Hề Hề khẽ lắc đầu tỏ vẻ không tán thành.
“Sao vậy?” Mộc Nhược Na tò mò nghiêng đầu sang: “Anh ta nói không đúng à?”
Cố Hề Hề thấp giọng giải thích: “Mình đã xem qua phần giới thiệu trong sách Huyền Chí, chủ nhân của nơi này là Đồng tiến sĩ thuộc thời vua Minh Hiếu Tông của triều nhà Minh. Khi đó, Tiến sĩ và Đồng tiến sĩ là hai chức danh khác nhau. Hệ thống khoa cử thời Minh Thạnh được chia làm tam giáp, giáp đầu tiên có ba người đỗ đầu, tức là Trạng nguyên, bảng nhãn cùng thám hoa chia ra đỗ đầu, đỗ hạng nhì và đỗ hạng ba, giáp thứ hai gọi là đỗ Tiến sĩ Đệ Nhị Giáp hay còn gọi là Tiến sĩ xuất thân, giáp thứ ba cũng là giáp có nhiều người đỗ nhất, gọi là Tiến sĩ Đệ Tam Giáp hay Đồng tiến sĩ xuất thân. nơi đây dùng để bày tỏ men thực tế những suy nghĩ bất đồng, mục đích là để những cổng sĩ thi hỏng được an ủi trong lòng, đỡ cho bọn họ nhất thời không nghĩ ra, tuần hành trên phố, phá hỏng cục diện chính trị.”
Mấy người xung quanh đồng thời ồ lên.
Cố Hề Hề tiếp tục giải thích: “Hướng dẫn viên du lịch kia lại nói, nơi này là của Tiến sĩ đệ nhị giáp, điều này là hoàn toàn sai. Đỗ Tiến sĩ Đệ Nhất Giáp, đệ nhị giáp, đệ tam giáp là hoàn toàn khác nhau. Mặc dù đều cùng đỗ khoa cử, nhưng về bản chất là hoàn toàn khác biệt, cũng giống như 985.211 vậy!”
Nghe thấy cô giải thích như vậy, mọi người đều nhanh chóng hiểu ra.
Lâm Phong cũng kinh ngạc nhìn Cố Hề Hề, nói: “Thậm chí cả chút chuyện nhỏ này mà Cố tổng cũng nhớ?”
Cố Hề Hề đối với Lâm Phong cười nói: “Đúng vậy, ta lúc không có chuyện gì làm thì sẽ bay vùn vụt sách sử, coi như là yêu thích một loại đi.”
Mộc Nhược Na bật cười nói với Lâm Phong: “Tôi đã bảo cậu rồi, đừng có nói chuyện với Hề Hề và Mộ Dung, hai người bọn họ có thể nói chuyện về sách sử cả ngày trời! Đi thôi đi thôi, chúng ta qua bên kia, vừa ăn vừa chơi. Lần trước chưa kịp ngồi thuyền ngắm cảnh hồ, tối nay chúng ta không thể bỏ qua được! Nghe nói, cảnh hồ vào buổi tối rất đẹp!”
“Ok!” Cả đám người đồng loạt hưởng ứng.
Sau đó, chín người rồng rắn kéo nhau đến bên bờ hồ.
Bây giờ vẫn chưa tới thời gian du hồ, mặt trời vẫn còn trên cao, thế nên cả nhóm người đi tới một nhà hàng ven hồ, ăn no bụng trước rồi nói tiếp.
Chờ đến khi bọn họ đi vào, tìm được chỗ đẹp ngồi xuống, buổi biểu diễn ở trong nhà hàng vừa mới bắt đầu.
Một người phụ nữ mặc sườn xám nhìn khoảng ba mươi tuổi, đang hát Hoàng Mai kịch: “Vì cứu Lý lang rời khỏi nhà, ai ngờ đậu Trạng nguyên được đề tên trên bảng vàng. Đậu Trạng nguyên mặc áo bào đỏ, đội mũ cánh chuồn đi vào cung. Ta cũng từng tham gia Quỳnh Lâm yến, ta cũng từng cưỡi ngựa diễu phố, người người khen ta đẹp như Phan An, hóa ra mũ che đầu che đi dáng vẻ xinh đẹp. Ta thi Trạng nguyên không phải vì vinh hiển, ta thi Trạng nguyên không phải để làm quan cao, vì yêu Lý công tử, vợ chồng ân ái đẹp như trăng ngày rằm. Ta thi Trạng nguyên không phải vì vinh hiển, ta thi Trạng nguyên không phải để làm quan cao, vì yêu Lý công tử, vợ chồng ân ái đẹp như trăng ngày rằm.”
Cố Hề Hề không nhịn được cũng hát theo, lời ca rõ rằng, mặc dù không hát được như đối phương, nhưng cũng mang theo sự uyển chuyển ưu nhã khó có có diễn tả thành lời.