Dư Khiết đã hoàn thành báo cáo của mình về công việc ngày hôm nay. Mặc Tử Hân vừa lắng nghe vừa nhanh chóng đọc bản báo cáo của Dư Khiết, gật đầu và nói: “Cứ làm như những gì cô nói đi.”
“Vâng thưa chủ tịch Mặc.” Dư Khiết nhận lại bản báo cáo đã ký và nói: “Tôi đã liên hệ với Liên đoàn Công đoàn thành phố N, họ cũng sẽ tiến hành một số khóa đào tạo cho những nhân viên này. Tôi đã nói với họ rằng công ty chúng ta sẵn sàng tài trợ một phần và bên kia đã đồng ý đẩy nhanh tiến độ đào tạo. Nếu vậy thì ngày nhà máy bắt đầu hoạt động có thể được đảm bảo là tuyệt đối. Theo kế hoạch thì tuần sau tôi sẽ đến thành phố N để phụ giúp công việc ở đó, tôi đã chuyển giao một số nội dung công việc chưa hoàn thành cho người khác. Nếu còn những công việc khác, tôi sẽ tranh thủ thời gian để hoàn thành.”
Mặc Tử Hân cười nói: “Đừng lo lắng, tuần sau tôi sẽ đi cùng cô.”
“Vâng.” Dư Khiết gật đầu, ông chủ đưa ra quyết định gì cũng không hề lo lắng.
“Trước tiên để công việc qua một bên đã, gần đây Lý Tư thế nào?” Mặc Tử Hân hỏi.
Dư Khiết khẽ thở dài rồi nói: “Ngoài mặt thì nghe lời nhưng bên trong thì chống đối.”
Mặc Tử Hân cau mày nói: “Tuần sau hãy đưa cô ấy đi cùng. Nếu cô ấy tiếp tục như vậy thì sẽ không bao giờ được ở lại bên cạnh tôi nữa.”
“Vâng, tôi sẽ chuyển câu này cho cô Lý Tư.” Dư Khiết nhìn thời gian rồi nói: “Chủ tịch Mặc, nếu không có việc gì nữa thì tôi xin phép về trước.”
“Được rồi, mấy ngày nay vất vả cho cô rồi.” Mặc Tử Hân nhìn Dư Khiết với nụ cười trên môi.
“Đây là chuyện nên làm.” Dư Khiết gật đầu, quay người rời khỏi phòng làm việc của Mặc Tử Hân.
Còn chưa đi đến đầu cầu thang thì cô đã bị Lý Tư chặn lại.
Vẻ mặt Lý Tư không tốt nhìn Dư Khiết: “Cô lại nói xấu gì về tôi ở trong đó?”
Một dấu vết mệt mỏi thoáng hiện trên khuôn mặt Dư Khiết.
Mỗi ngày cô đều mệt mỏi đến chết đi sống lại thì sao có thể nhàn rỗi mà đi nói xấu người khác được? Khi nào thì Lý Tư mới thực sự trưởng thành đây?
“Tôi không nói gì cả.” Dư Khiết nhàn nhạt nói: “Chỉ là chủ tịch Mặc đã nhắc nhở cô Lý Tư, nếu cô Lý Tư tiếp tục hành xử như vậy thì e rằng chủ tịch Mặc sẽ không để cô Lý Tư tiếp tục đi theo mình. Cô ấy. Vì vậy mong cô Lý Tư hãy xem mắt cho tốt.”
“Nhất định lại là cô! Nếu không thì sao anh Tử Hân có thể nói ra những lời như vậy?” Lý Tư nghe xong thì gào lên một tiếng và huơ tay về phía Dư Khiết: “Nhất định là do bà già như cô châm ngòi ly gián! Cô thấy tôi trẻ hơn cô, sợ tôi chắn đường của cô đúng không? Tại sao cô không đi chết đi?”
Lý Tư còn chưa lao tới chỗ Dư Khiết thì đã có người ở bên cạnh ngăn Lý Tư lại.
Dư Khiết lắc đầu không nói nên lời, xoay người bước khỏi biệt thự rồi lái xe rời đi.
Cảnh tượng rắc rối ở tầng dưới không thoát khỏi cặp mắt của Mặc Tử Hân.
Mặc Tử Hân cau mày rất chặt.
Lý Tư thực sự là ngày càng quá đáng.
Thật sự cần phải giáo dục cô ta lại cho đàng hoàng.
Nếu không về lâu dài ai sẽ chịu nổi cô ta đây?
Dư Khiết đang trên đường lái xe về thì chuông điện thoại vang lên.
Dư Khiết vừa lái xe vừa mở loa Bluetooth: “Xin chào, tôi là Dư Khiết.”
“Luật sư Dư Khiết, đây là Tiết Tuyết.” Một giọng nói nhẹ nhàng từ đầu dây bên kia truyền đến: “Bây giờ cố có tiện nói chuyện không?”
Dư Khiết hơi khựng lại, chân ga dưới chân hơi nhả ra: “Có thể.”
“Vậy có thể gặp mặt nói chuyện được không?” Giọng nói của Tiết Tuyết có chút áy náy: “Xin lỗi vì muộn thế này còn làm phiền cô. Nhưng tôi quả thật là có chuyện cần nói.”
“Được rồi.” Dư Khiết nhìn vào bản đồ và nói: “Bây giờ tôi đang ở trên đường Cẩm Thái và sẽ đến trung tâm thành phố trong khoảng nửa giờ nữa. Chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu đây?”