Ánh mắt Cố Hề Hề nhanh chóng nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, hốc mắt càng ngày càng đỏ lên.
Nhất Nhiễm, rốt cuộc anh muốn làm gì chị tôi?
Cuối cùng anh là ai?
Xe ô tô nhanh chóng đến nhà họ Tô.
Mặc dù nhà họ Tô còn treo cờ trắng nhưng người đã được chôn cất rồi, cho nên bây giờ đến cũng không tính là quấy rầy gia đình người ta.
Mợ chủ Tưởng mất tích ở nhà họ Tô, người nhà họ Tô trên dưới đều khẩn trương, đương nhiên cũng sẽ không để ý chuyện như vậy, rối rít gọi Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần vào nhà.
“Tổng giám đốc Doãn, mợ chủ Doãn, thật xin lỗi, người mất tích ở nhà họ Tô tôi, coi như nhà họ Tô có phải dùng hết tài sản cũng chắc chắn tìm được người trở về.” Tô lão phu nhân tóc đã bạc trắng, bà chống gậy đi ra gặp khách, nhìn khuôn mặt đầy gió sương của bà khiến Cố Hề Hề bùi ngùi xúc động.
“Cảm ơn.” Doãn Tư Thần gật đầu nhìn bà: “Đây là vụ bắt cóc có âm mưu từ trước, nếu không với cảnh giác của Mạc Dung thì không dễ bị mắc mưu như vậy. Đối phương cực kỳ gian xảo, đầu tiên là lấy thiện cảm để đến thời điểm người khác không đề phòng anh ta nữa mới ra tay. Dù sao không có ai nghĩ rằng một con ma bệnh lúc nào cũng có thể qua đời sẽ mang lại tổn thương gì cho chúng ta.”
Tất cả mọi người cùng nhau gật đầu.
“Anh Doãn nói đúng.” Giọng nói của Mặc Tử Hân truyền tới từ phía xa.
Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần cùng nhau quay đầu chỉ thấy Mặc Tử Hân mang theo người từ bên ngoài đi vào.
Lâu lắm không gặp, phong cách của Mặc Tử Hân vẫn giống năm xưa.
Chẳng qua là ba năm trôi qua, mọi người hầu như cũng đã thay đổi rồi.
Khi Mặc Tử Hân nhìn Cố Hề Hề, hô hấp của anh ta vẫn không nhịn được mà dừng lại.
Có một số việc cho dù thời gian có trôi qua nhiều đi nữa cũng không có cách nào thay đổi được.
Chỉ là Mặc Tử Hân nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, anh ta giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mở miệng nói: “Hai người tới rồi.”
Cố Hề Hề gật đầu: “Tử Hân, phiền cho anh rồi.”
“Nói những điều này quá khách sáo rồi.” Mặc Tử Hân khẽ mỉm cười nói: “Gần đây lúc nào ông nội cũng nhắc đến em, có thời gian rảnh thì gọi điện thoại cho ông nhé.”
“Vâng.” Cố Hề Hề dịu dàng cười trả lời.
Doãn Tư Thần lập tức ngăn cản bọn họ nói chuyện, mở miệng nói: “Tổng giám đốc Mặc có thu hoạch được gì sao?”
“Tạm thời không có. Tôi đã sắp xếp người xong xuôi rồi, chỉ cần đối phương ra cửa thì có thể phát hiện ra.” Mặc Tử Hân nghiêm mặt: “Nhưng cũng không loại bỏ khả năng bọn họ sẽ ở trong nhà ẩn náu một thời gian. Mùa này các loại rau củ trái cây và thức ăn đều rất phong phú, nếu như trong nhà có tủ lạnh lớn thì có thể để dành nhiều thức ăn được lâu hơn.”
“Vậy thì nếu bọn họ không ra khỏi cửa, quả thật chúng ta rất khó tìm người.” Doãn Tư Thần trầm mặc gật đầu, anh bắt đầu muốn tìm một biện pháp khác.
Vừa lúc đó, người trợ lý bên cạnh Mặc Tử Hân đột nhiên mở miệng nói với Cố Hề Hề: “Cô chủ Cố.”
Người bên cạnh Mặc Tử Hân vẫn kiên quyết giữ vững lập trường gọi Cố Hề Hề là cô chủ Cố mà không phải là mợ chủ Doãn, chắc là bọn họ vì tổng giám đốc nhà mình tủi thân rồi.
Tổng giám đốc Mặc nhà bọn họ luôn không cưới vợ là vì Cố Hề Hề.
Lúc này Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trợ lý của Mặc Tử Hân mở miệng nói: “Mợ chủ Tưởng và cô chủ Cố có quan hệ thân thiết, coi như mợ chủ Tưởng bị bắt cóc cũng sẽ nghĩ biện pháp để lại một ít dấu vết để chỉ dẫn chúng ta đi tìm, không biết cô chủ Cố có thể cung cấp một ít thói quen của cô ấy được không?”