Hai cái ống tiêm vững vàng đâm vào vị trí bảy tấc dưới mắt con trăn xanh kia.
Con trăn xanh kia chưa bao giờ nhận qua sự khiêu khích thế này, nó điên cuồng đá tới chỗ những thứ côn trùng nhỏ gần đó.
Đuôi rắn mang theo sức mạnh khổng lồ lập tức quét tới những côn trùng dám quấy rối nó, hung hăng chào hỏi đi qua!
“Tránh ra!” Doãn Tư Thần quát lớn một tiếng, tất cả mọi người đều đồng loạt nhảy vọt về sau, đồng thời nằm hết ra đất.
Cạch cạch cạch…
Đuôi rắn của nó đảo qua chỗ nào thì chỗ đó thành một mảnh hỗn độn.
Cái cây to bằng cánh tay mà còn bị chặn ngang bẻ gãy.
Vốn dĩ là một thảm thực vật vô cùng tươi tốt, trong nháy mắt đã bị quét thành một mảnh đất trống.
“Rút lui!” Doãn Tư Thần quá rõ ràng công dụng của ống thuốc kia của Hirayama có tính năng mạnh mẽ tới đâu, cho nên anh không hề tham chiến, mang theo đội ngũ nhanh chóng lui lại.
Đội ngũ được huấn luyện lâu năm nên đã có thể phối hợp với nhâu vô cùng ăn ý, rất nhanh họ đều rút lui về phía trước người Doãn Tư Thần, lần nữa quay về điểm cảnh giác.
Mà bên kia chỗ con trăn xanh đang trút cơn giận dữ, dự định xông lên trừng phạt bọn họ thì đột nhiên thân thể của nó co rút run rẩy lại.
Chỉ khoảng ba giây đồng hồ, thân trăn của nó đột nhiên cứng ngắc lại, lạch cạch một tiếng, hung hăng đập vào trên mặt đất, hiện lên một mảnh bụi đất và lá bay.
Không hề nhúc nhích nữa.
Tất cả mọi người ở đây đều có trái tim đang nhảy vô cùng kịch liệt, không thể tin được vậy mà họ có thể xử lý cái con trăn này.
Khóe miệng Hirayama Jiro nhếch lên, vẻ mặt đầy kiêu ngạo và đắc ý.
Đây là độc tố mà anh ta luyện từ cây ăn thịt người rồi nâng lên dần, mặc kệ đối phương có là bất kỳ động vật nào đều có thể có hiệu quả!
Chỉ là do con trăn này quá lớn nên mới chống cự một lúc rồi mới ngã xuống.
Xem ra còn phải điều chỉnh liều lượng lại một chút nữa rồi.
Doãn Tư Thần chờ con trăn bên kia hoàn toàn bất động thì mới ra dấu tay, có người thu hồi vũ khí, cẩn thận đi tới chỗ con trăn xanh kia, sau khi kiểm tra xong thì báo cáo: “Báo cáo tổng giám đốc, con trăn kia đã không còn hoạt động nữa rồi.”
Tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra một hơi!
Mẹ nó cũng quá kích thích rồi đó!
Hirayama Jiro thật vui vẻ đi qua bên đó tiến hành giải phẫu.
Loại chuyện như này, người khác không nên nhúng tay vào.
Những người khác bắt đầu sắp xếp lại, ai có vết thương thì tiến hành chữa trị vết thương. Không có bị thương thì qua một bên ngồi nghỉ ngơi.
Sắc mặt Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na không quá tốt nhưng chưa tới tình trạng hoảng loạn.
Đã dám tới nơi này thì tất cả cũng đã chuẩn bị tâm lý từ sớm.
Doãn Tư Thần đưa Cố Hề Hề một bình nước, nói: “Ở bên này, trăn Nam Mỹ là bá chủ một phương, cho nên sau khi xử lý nó thì ở đây tạm thời an toàn, những động vật ở địa bàn khác cũng không dám tới.”
Cố Hề Hề nhận lấy nước, gật nhẹ đầu, sắc mặt hơi thả lỏng.
“Giai đoạn này, trăn Nam Mỹ vừa tiến vào giai đoạn lột xác, tất nhiên thời điểm lột xác nó cũng không ăn gì. Chị của em có lẽ cũng sẽ an toàn.” Cố Hề Hề nhỏ giọng nói:
“Em thì may mắn rồi nhưng không biết chị ấy có được như vậy không.”