Nhược Na và Hirayama Jiro, còn có thể cứu vãn.
Cố Hề Hề không kiềm được mà nói với Doãn Tư Thần: “Thật sự không biết não của mấy người các anh được hình thành bằng cái gì, em chỉ là tường thuật lại một đoạn của sự việc, thì anh đã nghĩ được nguyên nhân và kết quả rồi. Quá đáng sợ!”
Doãn Tư Thần nựng mặt của Cố Hề Hề: “Rõ ràng người đáng sợ là em. Anh có thông minh cỡ nào hay nhanh trí cỡ nào, không phải vẫn để thua cho em sao? Cả đời này, một lòng một dạ với em.”
Cố Hề Hề cười ngọt ngào.
Nghĩ đến Mộc Nhược Na, Cố Hề Hề lại nhăn mặt nói: “Nhưng cho dù Amy và Hirayama Jiro thật sự không có xảy ra chuyện gì, Nhược Na cũng không tin đó!”
“Chuyện này, em đừng nhúng tay vào nữa.” Doãn Tư Thần nói: “Bình thường Hirayama Jiro không chịu để tâm đến phương diện này, nhưng không thể nói anh ta ngu. Anh ta sẽ nghĩ ra cách giải quyết chuyện này.”
“Ờ.” Cố Hề Hề buồn rầu trả lời: “Vậy Amy thì sao?”
Doãn Tư Thần cười nhẹ: “Yên tâm, cô ta nhảy không được lâu nữa đâu. Cần câu của Hans quăng lâu như vậy rồi, đến lúc phải thu dây rồi.”
Như vậy Cố Hề Hề mới vui trở lại: “Ừ!”
Suy đoán của Doãn Tư Thần, quả đúng là không sai một chút nào.
Hoặc có thể nói, Doãn Tư Thần quá hiểu tính tình của Hans rồi.
Trong tình huống người khác không biết, Hans đã lén lút xuất hiện tại thành phố N.
Anh ta lúc này, đang trong phòng của khách của khách sạn, mà trước mặt anh ta, người đang quỳ, chính là Amy!
Doãn Tư Thần cười khẽ: “Yên tâm, cô ta nhảy nhót không được bao lâu nữa đâu. Hans câu thả lâu như vậy, nên thu lưới rồi.”
Lúc này Cố Hề Hề mới thật sự vui vẻ.
Doãn Tư Thần suy đoán thật đúng là không sai chút nào.
Hoặc là nói, Doãn Tư Thần qua hiểu tính nết của Hans.
Dưới tình huống người khác không biết, ông ta lên xuất hiện ở thành phố N.
Lúc này ông ta đang đứng ở trong phòng của khách sạn mà quỳ trước mặt ông ta chính là Amy.
Bên cạnh Amy còn có một người đàn ông đang năm, không phải người khác mà chính là Tomo Kitano.
Cá người Amy đều đang run rẩy, sắc mặt tái nhợt, cả người đổ mồ hôi lạnh,
Sao Hans lại tới?
Làm sao ông ta biết được?
Hans ngồi ở trên ghế sofa, thưởng thức một ống nghiệm màu đỏ trong tay, bên trong cất chứa một loại chất lỏng thần bí.
“Amy, trước kia thật đúng là coi thường có mà.” Nam Tinh lắc lắc cổ tay, đứng lên từ trên cao nhìn xuống nhìn Amy.
Hans cho người kia một ánh mặt tán thưởng.
Người kia thay Hans khảo vẫn Amy
Một đặc công nho nhỏ còn chưa đủ tư cách làm ông ta tự mình thẩm vấn. “Nam Tinh…” Amy nhìn thấy Nam Tỉnh, theo bản năng run lên.