Mặc Tử Huyên cười ha hả, không nói gì và bước vào chiếc xe RV.
Nghi thức chào hỏi của Khúc Tranh Minh quả thực vô cùng hoàn hảo.
Nhưng cả Cố Hề Hề và Mặc Tử Huyên đều biết rằng càng là một người hoàn hảo bao nhiêu thì mình càng phải cẩn thận với người đó.
Dư Khiết cũng cau mày, thấp giọng nhắc nhở Cố Hề Hề: “Mợ Doãn, mợ cẩn thận với cái cậu chín nhà họ Khúc này. Lần này anh ta trở về, dã tâm bừng bừng như thế, tôi e rằng anh ta sẽ lợi dụng bữa tiệc mừng thọ lần này để gây sự với chúng ta. Cho dù chúng ta đã mang theo rất nhiều vệ sĩ nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của bọn họ, mợ có muốn gọi cho chủ tịch Doãn cử thêm vài người đến bảo vệ chúng ta không?”
“Tư Thần đã sắp xếp người tới rồi.” Cố Hề Hề vỗ vai Dư Khiết, nói: “Không sao đâu, cho dù bọn họ có gây rắc rối ầm ĩ thế nào thì cũng không thể đổ lên đầu chúng ta được”.
“Anh trai tôi ở đây cũng có rất nhiều sản nghiệp.” Mặc Tử Huyên nghe thấy cuộc đối thoại giữa Dư Khiết và Cố Hề Hề, bèn quay sang nhìn Dư Khiết tán thưởng. Có vẻ như sự sắp xếp của anh trai cô ấy là rất đúng. Dư Khiết quả thực là một người phụ nữ rất trưởng thành. Người phụ nữ sẽ này sẽ không vì sở thích cá nhân mà làm lỡ công việc của mình, vả lại cô ấy còn dốc hết sức mình để giúp đỡ cho Cố Hề Hề.
Mặc Tử Huyên tiếp tục nói: “Đến khi bọn họ gây rắc rối, chúng ta cứ giả vờ ngây ngô ở trang viên này, muốn làm gì mặc xác họ.”
Cho dù con cái nhà họ Khúc có làm gì động trời đi chăng nữa thì liệu họ có dám động vào sản nghiệp nhà họ khác không?
Mặc Tử Huyên có điều không biết rằng những gì cô ấy nói vừa nói ban nãy không lâu sau thực sự đã trở thành sự thật.
Đoàn xe nhanh chóng đến trang viên của nhà họ Khúc, và các vị khách quý khác cũng lần lượt đến trang viên của nhà họ Khúc, trang viên của nhà họ Khúc trở nên náo nhiệt chưa từng thấy.
Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần đã từng đến Malaysia trước đây, nhưng họ đến những nơi khác.
Dù sao Malaysia cũng không phải là đất nước nhỏ.
Nhà họ Khúc đã chọn tổ chức tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của ông cụ Khúc tại đây, chắc hẳn là vì nơi này rất thoáng đãng và sạch sẽ.
Dù sao cũng có rất nhiều khác đến dự, tổ chức ở một nơi nhỏ thì cũng không được.
Ngay khi nhóm người của Cố Hề Hề đến nơi thì đám người được Doãn Tư Thần cử đến đã bước tới chào Cố Hề Hề.
Nhìn thấy nhiều người đến để bảo vệ mình như vậy, một ý nghĩ kỳ lạ trong lòng Cố Hề Hề chợt lóe lên.
Trông bộ dạng sốt ruột của Tư Thần như vậy, không phải anh đã sớm đoán trước rằng sẽ có chuyện xảy ra rồi chứ?
Đội trưởng đội vệ sĩ tới bảo vệ Cố Hề Hề là Tiêu Hằng đang khoanh tay đứng ở đó, mật danh của anh ta là Chim Xanh.
Chim Xanh vừa nhìn thấy Cố Hề Hề đến nơi, anh ta lập tức nhỏ giọng báo cáo: “Mợ chủ, chủ tịch yêu cầu tôi nói với cô rằng nếu cô phát hiện có gì đó bất thường thì lập tức rút lui đến một trang viên cách đây ba cây số ở hướng tây bắc, ở đó là trang viên bất động sản riêng của chủ tịch nên không ai dám mạo phạm đến đâu. Với cả hệ thống an ninh ở đó đã được nâng cấp lên mức cao nhất cho nên mợ cứ yên tâm.”
Cố Hề Hề không khỏi tò mò hỏi: “Tư Thần thận trọng như vậy, có phải anh ấy đã biết sắp xảy ra chuyện gì rồi không?”