Mỗi nghe nghe tiếng chim hót líu lo ngoài cửa, nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài, khi thì sáng ngời, khi thì âm u.
Những lúc suy yếu nhất, cô ấy nói một lời cũng tiêu hao rất nhiều khí lực.
Không ai hiểu được sự tuyệt vọng của cô ấy lúc đó.
Không ai hiểu được tâm trạng của cô lúc đó.
Bây giờ, loại tuyệt vọng này phải rơi xuống người Nhất Nhiễm sao?
Vân Mạc Dung nhìn cơ thể gầy yếu của Nhất Nhiễm, lòng nghẹn lại, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
Sinh mệnh yếu ớt như thế, yếu ớt như chỉ cần dùng một chút sức lực là có thể khiến nó tiêu tan không còn.
Vân Mạc Dung thầm nghĩ, cần phải an ủi Nhất Nhiễm thật tốt.
Không biết là khi nào, Nhất Nhiễm chậm rãi mở mắt, tỉnh dậy nói: “Anh đây là… A, lại đây!”
Vân Mạc Dung vừa nghe thấy tiếng nói của Nhất Nhiễm thì lập tức bước tới, miễn cưỡng nở nụ cười: “Nhất Nhiễm, cơ thể của anh…”
“Có phải lại chuyển biến xấu không?” Vẻ mặt Nhất Nhiễm rất bình tĩnh, dường như anh ta sớm biết kết quả này: “Cô khóc à? Cô khóc vì tôi sao?”
Vân Mạc Dung nâng tay lau hai má, lúc này mới phát hiện không biết mình rơi lệ từ lúc nào.
Cô ấy không biết mình khóc vì Nhất Nhiễm, hay là khóc cho quá khứ của chính mình.
“Tôi cảm thấy rất vui vẻ.” Nhất Nhiễm nhìn Vân Mạc Dung.
“Hả?” Vân Mạc Dung nhìn anh ta.
“Tôi tưởng dù tôi có chết đi thì trên đời này cũng không ai khóc vì tôi đâu.” Nhất Nhiễm nở nụ cười đặc biệt thuần khiết: “Chỉ là bây giờ tôi không sợ hãi, tôi biết nếu tôi chết, cô sẽ khóc vì tôi.”
Vân Mạc Dung đột nhiên không biết nên nói gì cho phải.
“Mạc Dung.” Nhất Nhiễm đột nhiên nhẹ nhàng mở miệng: “Tôi có lời muốn nói với cô.”
“Cái gì?”
“Tôi thích cô.”
Lúc này, Tưởng Dật Hải đã chứng chờ rất lâu ở sân bay, gọi điện thoại cho Vân Mạc Dung cũng không ai nghe máy.
Nụ cười trên mặt Tưởng Dật Hải dần trở nên ảm đạm.
Trợ lý thật sự không nhìn được, bèn nói: “Cậu Tưởng, hay là chúng ta về trước đi?”
Tưởng Dật Hải nhìn thời gian, lại nhìn người xung quanh, nhẹ nhàng nói: “Nếu tôi đi, cô ấy không tìm thấy tôi thì phải làm sao?”
Trợ lý nghe nói mà thấy đau lòng thay: “Mợ chủ nhất định là có việc gì đó nên mới chậm trễ, chúng ta gửi tin nhắn lại cho cô ấy đi, cô ấy nhất định sẽ nhìn thấy thôi.”
Tưởng Dật Hải lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh, nhưng lại mang theo nghi ngờ: “Trước kia, tôi đã để mất cô ấy một lần rồi. Lần này, tôi sẽ không thể buông tay cô ấy lần nữa. Các người về trước đi, tôi sẽ ở đây chờ cô ấy. Cô ấy nói đến đón tôi thì nhất định cô ấy sẽ tới. Nặc Nặc xưa nay không hề gạt tôi.”
Nhóm trợ lý thật sự không còn gì để nói.
Tưởng Dật Hải không đi thì sao họ dám đi cơ chứ?
Thế là, bọn họ cũng chỉ có thể yên lặng ở đấy cùng chờ đợi với Tưởng Dật Hải.