Đại khái Doãn Tư Thần cũng đã khai thông cho cô không ít nên cô ấy mới không sụp đổ.
Hiện giờ, mọi người đều đã trở về từ nhà họ Tô , đều đã quay lại với quỹ đạo cuộc sống của mình. Nhưng họ vẫn âm thầm theo dõi tin tức của đối phương như cũ.
Với sự thông minh, nhanh nhạy của Vân Mạc Dung, chắc chắn sẽ tìm được cách thoát thân.
Hiện giờ Mộc Nhược Na đang chờ ngày này tới.
“Dù công việc rất quan trong nhưng cũng không thể cứ gắng gượng, như thế sẽ rất mệt mỏi.” Lâm Phong dịu dàng nói: “Qua mấy ngày nữa là tôi sẽ đóng máy một bộ phim, đến lúc đó chúng ta có thể đi ra ngoài giải sầu. Cũng không có ai khác, chỉ có cô và anh Hirayama Jiro, tôi và Amy, chỉ có bốn người.”
“Nói sau đi.” Mộc Nhược Na mệt mỏi trả lời.
Cất xong điện thoại, Lâm Phong cũng không hề lộ vẻ bất ngờ.
Anh ta đã đoán được kết quả sẽ như vậy.
Nhưng anh ta có kiên nhẫn.
Chớp mắt đã qua một tháng.
Nhiệt độ chuyện tình yêu của Lâm Phong ở trên mạng cũng dần dần giảm xuống, từ từ bị các tin nóng khác thay thế sự chú ý.
Lâm Phong và công ty hiện tại của anh đều thở phào nhẹ nhõm.
Lần này, nhiệt độ của Lâm Phong xuống nhanh như vậy, tám chín phần là có liên quan tới Chu Nghệ.
Chu Nghệ nhúng tay vào chuyện này cũng tốt, bớt đi những chuyện công ti bắt làm mà anh không muốn làm.
Chỉ là nếu Chu Nghệ nhận ra anh ta đã lừa cô ta, sợ rằng cô ta sẽ trả thù anh ta càng ngày càng mạnh.
Ánh mắt Lâm Phong trầm xuống, anh ta đã chuẩn bị xong hai kịch bản xôi hỏng bỏng không.
Nếu Chu Nghệ đã quyết tâm muốn tước danh hiệu ảnh đế của anh ta, anh ta cũng không còn cách nào khác.
Trong một tuần này, Lâm Phong và Amy liên lạc với nhau rất ít, hai người giống như đã quay lại mối quan hệ như trong quá khứ.
Hôm ấy, Hirayama Jiro đã hoàn thành thí nghiệm cuối cùng, Amy phụ trách ghi chép lại số liệu ở một bên chợt mở miệng nói: “Anh Hirayama, nếu thí nghiệm bên này đã làm xong rồi, anh có muốn ra ngoài cho khuây khỏa không?”
Hirayama Jiro còn chưa nói gì nhưng trợ lý quen thuộc của anh ta đã cau mày nói: “Cô Amy, dù anh Hirayama đã làm xong thí nghiệm nhưng còn phải viết báo cáo thí nghiệm và luận văn nữa. Cô từ ngoài tới nên không biết thói quen làm việc của anh Hirayama, vì thế dừng có tùy tiện phá rối sắp xếp của anh ấy.”
Amy uất ức nhìn Hirayama Jiro, nói: “Anh Hirayama, tôi thật sự không cố ý. Tôi chỉ cảm thấy, công việc có bận rộn thế nào thì cũng không quan trọng bằng gia đình. Nhất là việc mợ chủ nhà họ Tưởng mất tích đã khiến tâm trạng của chủ tịch Mộc không vui. Vì thế tôi mới nghĩ tới việc cùng bạn trai tôi mời mọi người đi giải sầu. Tôi không có ác ý gì khác.”
Hirayama Jiro quay sang nhìn Amy theo bản năng.
Đúng là thí nghiệm có quan trọng hơn nữa thì cũng không thể nào quan trọng bằng Mộc Nhược Na.
Mầy ngày nay, quả thật Mộc Nhược Na lo lắng tới phát cáu.
Chỉ tiếc rằng vẫn không có tin tức của Vân Mạc Dung, mọi người cũng chỉ có thể quay lại thành phố mà mình đang sinh sống, giả vờ như từ bỏ việc tìm kiếm, lơ là đối phương, tìm thời cơ thích hợp để xâm nhập.
“Mấy ngày nữa bạn trai tôi sẽ đóng máy một bộ phim, anh ấy sẽ có ba ngày nghỉ, vì vậy dự định mời mọi người cùng đi nghỉ ngơi, thả lỏng một chút.” Thấy Hirayama Jiro hơi dao động, Amy lập tức nói thêm mấy câu: “Anh Hiroyama coi trọng gia đình như vậy, chắc chắn cũng rất lo lắng cho Chủ tịch Mộc, phải không? Chủ tịch Mộc là người thẳng tính, cứ luôn lo âu như thế sẽ không tốt cho cơ thể.”