Nghe Tiểu A nói, Cố Hề Hề cảm thấy hả giận.
“Là Doãn Tư Thần sắp xếp bảo anh làm?” Cố Hề Hề hỏi.
Tiểu A lúng túng, không biết trả lời thế nào.
“Làm rất hay!” Cố Hề Hề căm hận nói: “Nhiều năm qua Cố gia luôn ức hiếp người khác, ép tôi và mẹ đến chết. Đây là báo ứng họ đáng gặp phải!”
Giản Tiếu nhắc nhở Cố Hề Hề: “Đó là chú con!”
“Mẹ, lúc nào họ xem con là cháu gái?” Cố Hề Hề cau mày nói: “Từ nhỏ đến lớn con phải làm đủ thứ việc trong nhà, học phí từ trung học tới đại học đều do con đi làm kiếm tiền, Cố gia đã từng bỏ đồng nào cho con đi học? Năm đó vì học phí đại học của con mà mẹ còn quỳ trước mặt thím, kết quả như thế nào, mẹ quên rồi sao? Mẹ quên, nhưng con không quên!”
Cố Hề Hề tức giận nói: “Năm đó mặc kệ chúng ta năn nỉ van xin hết lời, chú thím vẫn không tính tiền công một năm cho mẹ, hại con suýt chút nữa không có tiền đóng học phí. Mẹ vì kiếm tiền học phí cho con, không chỉ làm việc đồng áng mà còn nhận hộp giấy về nhà làm đến tận khuya. Mẹ, Cố gia có từng xem chúng ta là người nhà chưa?”
Tiểu A không nghĩ quá khứ Cố Hề Hề lại thảm như vậy, cho nên âm thầm ghi nhớ lại những lời cô nói.
Anh ta chỉ điều tra được gia cảnh Cố Hề Hề bần hàn, nhưng chưa từng nghĩ tới cô lại trải qua nhiều trắc trở như thế.
Giản Tiếu ngẩn ngơ, không nói gì nữa.. Cố Gia Cường đối với bà mà nói, đã là ác mộng mãi tồn tại. Bà cũng không có sức lực đi quan tâm chuyện Cố gia nữa.
“Sau đó thì sao? Sau đó thế nào?” Cố Hề Hề tiếp tục hỏi Tiểu A.
Tiểu A khẽ mỉm cười, nói: “Cả nhà Cố Gia Cường không chịu dọn đi, mà ký hợp đồng mướn nhà với chủ nhà mới để tiếp tục ở lại. Ông ta từ chủ nhà giờ biến thành người ở trọ!”
Nghe được kết quả này, Cố Hề Hề cảm thấy thật sảng khoái!
Tâm tình thoải mái! Thoải mái!
Cố Hề Hề về phòng, không nhịn được nói tin tốt này cho Doãn Tư Thần. Trong tiềm thức, chuyện liên quan đến Cố gia, cô chỉ muốn tìm anh để chia sẻ.
Gửi tin nhắn rồi, Cố Hề Hề mới nhớ giờ này hẳn bên kia đang là nửa đêm. Cô lập tức nhắn thêm một tin: “Quên mất chêch lệch múi giờ, anh nghỉ ngơi cho khỏe, thức dậy rồi nói sau.”
Doãn Tư Thần cầm điện thoại không nhịn được mà nở nụ cười, khoảnh khắc này anh hận không thể lập tức bay về bên cạnh cô.
Lần đầu tiên trong đời, anh hiểu được cái gì gọi là một ngày không gặp như cách ba thu..
Xem như em có lương tâm, chuột đồng nhỏ! Không uổng công tôi vì em mà để tâm sắp xếp chuyện này.
Thật ra trước khi Cố Hề Hề nói cho Doãn Tư Thần, Tiểu A đã sớm báo cáo kết quả cho anh. Nhưng thấy cô chủ động chia sẻ với mình, tâm tình anh vô cùng vui vẻ.
Tối đó, Cố Hề Hề ăn thêm một chén cơm. Tâm tình cực kỳ thoải mái! Luôn nói người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái!
Thấy kẻ thù mình hận đến cắn răng nghiến lợi giờ đã thành bộ dạng thê thảm, tâm tình dĩ nhiên rất thoải mái a!
Ăn cơm xong, Cố Hề Hề bắt đầu online. Doãn Tư Thần chỉ cần vừa thấy cô online sẽ lập tức xuất hiện. Thư ký nhìn tổng giám đốc cùng phu nhân nhắn tin, bọn họ càng không thể tin được.
Vì thế, một đêm đầy tin nhắn!
Đến sáng hôm sau, đầu bếp mang bữa sáng lên bàn, Cố Hề Hề vừa ra cửa phòng liền nghe tiếng chuông cửa bên ngoài.
Cố Hề Hề ngạc nhiên, ai tới sớm như vậy?
Người giúp việc nhanh chóng mở camera, Cố Hề Hề liếc mắt nhìn, là Cố Chân Chân?
Sao cô ta tìm tới đây?
“Không gặp!” Cố Hề Hề lười biếng nói.
Cô và mẹ thật vất vả mới thoát khỏi Cố gia, có ngốc nghếch mới tiếp tục liên quan đến người nhà Cố gia.
Ban đầu, Cố Chân Chân chỉ nhấn chuông cửa. Nhưng không lâu sau, cô ta bắt đầu điên cuồng đập cửa: “Cố Hề Hề, cô ra đây! Cố Hề Hề, cô là con rùa rúc đầu. Cô đi ra cho tôi!”
Cố Chân Chân bên ngoài ồn ào ầm ĩ, thu hút không ít hàng xóm ra nhìn.
Giản Tiếu từ trong phòng đi ra, nghe thanh âm ngoài cửa, không nhịn được nhìn Cố Hề Hề nói: “Nó ở ngoài làm loạn cũng không phải chuyện tốt, không bằng nghe rốt cuộc nó tới làm gì?”
Cố Hề Hề gật đầu.
Cô cũng biết, chuyện liên quan đến Cố gia tuyệt đối không có chuyện gì tốt!
Nữ giúp việc đi mở cửa, cửa vừa mở ra thì Cố Chân Chân liền chạy vào, chưa tới hai bước đã bị Tiểu A ngăn lại.
Cố Chân Chân dứt khoát ném vali xuống đất, đặt mông ngồi xuống ăn vạ nói: “Đều là cô hại tôi, hôm nay tôi ở đây không đi!”
Cố Hề Hề không thèm phản ứng, đi tới ngồi xuống trước bàn ăn. Giúp việc đứng bên cạnh phục vụ cô ăn sáng.
Cố Chân Chân trơ mắt nhìn Cố Hề Hề ăn bữa sáng cô ta chưa từng được ăn, dùng trà thượng hạng súc miệng. Đây là cuộc sống mà cô ta cực kỳ hâm mộ!
Cô ta cố gắng thế nào cũng không thể câu dẫn Doãn Tư Thần, nhưng Cố Hề Hề thì dễ như trở bàn tay, oán khí trong tim Cố Chân Chân ngày càng lớn.
“Cố Hề Hề, cô làm chuyện trái lương tâm mà còn có thể ngồi ăn như không có gì?” Cố Chân Chân thấy Cố Hề Hề và Giản Tiếu không để ý cô ta, muốn xông vào nhưng ngại Tiểu A đứng trước mặt chặn lại, chỉ có thể đứng tại chỗ dậm chân bình bịch!
Cố Hề Hề ăn sáng xong, uống ly sữa của nữ giúp việc đưa cho, sau đó mới ung dung nói: “Tôi làm chuyện trái lương tâm? Cô có chứng cứ không?”
“Còn cần chứng cứ? Nếu không phải do cô làm, nhà của tôi sao vô duyên vô cớ mà trở thành nhà của người khác? Còn không phải vì cô tức giận bà nội lấy tiền mua nhà cho tôi? Nên cô thông đồng người khác dụ ba tôi đi đánh bạc!” Cố Chân Chân tức giận, lớn tiếng chỉ trích Cố Hề Hề.
“Nói vậy là cô không có chứng cứ?” Cố Hề Hề hỏi ngược lại, vẻ mặt không quan tâm: “Nếu không có chứng cứ, vậy trước mặt tôi la hét cái gì? Có gì cứ đến tòa án kiện tôi. Không thì bỏ cái thái độ xấc xược đó để làm người đi!”
Cố Chân Chân ngẩn ngơ.
Cô ta không nghĩ tới vài ngày không gặp, Cố Hề Hề giống như đã trở thành người khác.
Trước kia, không phải rất dễ bị ức hiếp sao? Chỉ cần mắng một trận thì liền muốn làm gì thì làm mà?
“Tiểu A! Mau đi báo cảnh sát! Nói có người xâm nhập phi pháp.” Cố Hề Hề ưu nhã lau miệng nói: “Tôi là chủ nhà, tôi có quyền quyết định ai tới ai không tới!”
“Dạ, thiếu phu nhân!” Khóe miệng Tiểu A hiện lên nụ cười nhàn nhạt, từ khi thiếu phu nhân và tổng giám đốc kết hôn đến nay, trên người cô ngày càng có uy thế của tổng giám đốc.
Chỉ có thiếu phu nhân như vậy mới xứng với tổng giám đốc.
Cố Chân Chân thấy Cố Hề Hề muốn đuổi cô ta đi, nhất thời luống cuống, vẫn giương giọng lên: “Cố Hề Hề, tại sao cô có thể đuổi tôi đi?”
Nói xong, Cố Chân Chân đột nhiên ôm mặt khóc thút thít: “Tôi không có chỗ nào để đi! Bây giờ tôi có thể đi đâu? Nơi nào cũng không có..”
“Nhà cô ở thôn Cố gia!” Cố Hề Hề không mặn không nhạt đáp.
“Huhuhu, không có! Trong thôn cũng không còn nhà!” Cố Chân Chân tiếp tục khóc: “Ba tôi thua nhà ở thôn luôn rồi! Bây giờ mẹ muốn li dị ba, ba thì không biết đã đi đâu.. Tôi cũng không có chỗ đi! Huhuhu..”
Cái gì?
Cố Hề Hề lập tức đứng lên: “Cô lặp lại lần nữa! Bà nội cô đâu? Bà đi đâu?”
Cố Chân Chân vẻ mặt đưa đám nói: “Bà nội đi đến ở với bác hai, nhưng nhà bác hai không đủ phòng, chỉ đủ cho bà nội ở, tôi không có chỗ.. Tôi không có chỗ đi! Huhuhu, ba thua hết tiền trong nhà và thua cả căn nhà, giờ tôi ngay cả tiền ở trọ cũng không có.. Cố Hề Hề.. Không, chị ơi, chị nể tình chúng ta đều là họ Cố mà cho em ở lại đi. Em thật sự biết lỗi rồi..”
Cố Hề Hề và Giản Tiếu cùng ngây người.
Mới chỉ có mấy ngày, Cố gia lại biến thành như vậy?
Cố Hề Hề quay đầu nhìn Giản Tiếu, bà im lặng lắc đầu, thở dài một tiếng rồi xoay người về phòng.
Cố Hề Hề rút mấy tờ tiền đưa cho Cố Chân Chân: “Nhà tôi không có chỗ cho cô, cô cầm tiền ra ngoài ở đi! Tôi và Cố gia đã không còn quan hệ, chuyện các người tôi không xen vào!”
Cố Chân Chân vừa muốn mở miệng tiếp tục van xin thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chuông.
Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn, Tiểu A lập tức đi mở cửa.
Giây kế tiếp, một bóng người phong trần từ bên ngoài đi vào rất nhanh. Cố Hề Hề chưa kịp phản ứng thì hông đã bị ôm cứng ngắc, cả người đã tựa vào trong lồng ngực bền chắc.
“Tôi về rồi!” Giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu.
Cố Hề Hề ngây người.
Doãn Tư Thần? Anh về sớm như vậy? Không phải nói buổi chiều mới về đến sao?
Doãn Tư Thần vừa vào cửa, liền thấy bóng dáng đã khiến anh ngày đêm nhớ đến không thể chợp mắt, dường như theo bản năng tiến đến ôm cô vào lòng.
Mặc dù internet thuận lợi, nhưng anh quả thật có chút bất mãn với nhắn tin qua mạng. Anh muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa..
Cố Hề Hề không đợi Doãn Tư Thần nói câu thứ hai đã giãy dụa thoát khỏi ngực Doãn Tư Thần: “Anh..”
Cố Hề Hề vốn muốn hỏi một câu anh đang làm hành động gì, nhưng khi cô nhìn thấy tròng mắt anh có những sợi tơ máu nhỏ, thì một chữ cô cũng không nói ra được..
Doãn Tư Thần, anh ấy đã bao lâu không ngủ rồi?
Ánh mắt Doãn Tư Thần lóe lóe, mặc dù khuôn mặt đầy mệt mỏi và phong trần, nhưng không cách nào che giấu vẻ phong hoa của anh.
“Anh ăn cơm chưa?” Lời nói Cố Hề Hề đến khóe miệng lại đột nhiên biến thành câu này.
Nghe được câu hỏi quan tâm, Doãn Tư Thần khẽ cười. Nụ cười nở rộ, bách hoa thất sắc.