Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1815


Tống Sĩ Triết do dự một lát, anh định để Dư Khiết đi qua trước.


Dư Khiết cũng nghĩ như vậy nên hai người cùng lùi về sau nửa bước.


Hai người cùng lùi lại nửa bước nhưng bước chân của Dư Khiết nhỏ nên cả người cô va vào lòng của Tống Sĩ Triết.


Đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân thiết với nhau kể từ khi quen biết đến giờ.


Cả hai đều ngây người ra.


Vành tai của Tống Sĩ Triết đỏ bừng, anh đứng ngây người ở chỗ cũ, không hề có bất cứ hành động gì.


Dư Khiết lại phản ứng được tương đối nhanh, cô vô thức bước về phía trước nửa bước để tránh Tống Sĩ Triết.


Nhưng lúc đó, cơ thể Tống Sĩ Triết đã nhanh hơn não của anh một nhịp, anh đưa tay nắm lấy tay của Dư Khiết không để cho cô đi.


Dư Khiết không ngờ Tống Sĩ Triết lại chủ động như vậy, cô đột nhiên cảm thấy xấu hổ.


Đến khi Tống Sĩ Triết nắm tay Dư Khiết rồi anh mới phản ứng được mình vừa làm gì.


Mặc dù cũng rất xấu hổ nhưng tay anh nắm chặt lấy tay cô, không hề buông ra: “Đường núi khó đi, tôi dắt em.”


Dư Khiết nhìn con đường lát đá xanh trước mặt.


Không phải anh…


Thôi vậy, không phải cô nói sẽ suy nghĩ sao, cũng không nên làm cao quá.


Họ đều đã hơn 30 tuổi, đâu có phải giống mấy chàng trai, cô gái 17, 18 tuổi, nắm tay một chút mà đã đỏ mặt.


Nhưng Dư Khiết không biết, Tống Sĩ Triết ở đằng sau đang thật sự đỏ mặt.


Thực ra, Tống Sĩ Triết đã từng yêu, cũng từng gặp rất nhiều kiểu phụ nữ khác nhau, đương nhiên cũng có những tiếp xúc thân thiết với bọn họ.


Nhưng từ trước đến giờ chưa có một ai khiến anh chỉ nắm tay thôi mà cũng căng thẳng đến vậy.


Chưa từng có ai khiến một người đã 35 tuổi như anh cảm thấy căng thẳng như một cậu bé như vậy.


Dư Khiết không giằng tay ra khỏi tay của Tống Sĩ Triết, cô cứ thế đi về phía trước.


Tống Sĩ Triết được Dư Khiết nắm tay từ từ đi theo phía sau.


Những cành cây trên đầu ngăn cách bọn họ với ánh nắng mặt trời.


Bóng cây lốm đốm đổ trên lưng Dư Khiết, một hình ảnh thật đẹp và khiến người khác rung động.


Tống Sĩ Triết tự hỏi lòng mình, đây hẳn là hương vị của tình yêu?


Bởi vì đúng người nên những cảnh tượng bình thường nhất cũng vì người đó mà trở nên sống động.


Đúng lúc đó, Dư Khiết quay lại nhìn anh và nở một nụ cười ấm áp.


Nụ cười này lướt qua trong tâm trí Tống Sĩ Triết, mãi lâu sau cũng không hề tan biến.


Tống Sĩ Triết cảm thấy mình có thể nhớ nụ cười này cả đời.


Con đường mòn rất ngắn, hai người đi chưa tới năm phút đã xong.


Lúc đi hết con đường, Tống Sĩ Triết đột nhiên cảm thấy tiếc nuối.


Sao con đường này lại không thể dài hơn một chút?


Vậy thì anh có thế tiếp tục nắm tay Dư Khiết đi tiếp.


Đi hết con đường đó, hai người gần như không có lý do gì để tiếp tục nắm tay nhau nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK