“Mới tung ra quả mồi ngon ngọt, tên ngu kia đã chẳng đợi được mà đổ tiền như trút nước vào thế này rồi. Đợi đến khi cậu ta tỉnh táo lại, chân cũng đã lún sâu vào bùn, muốn quay đầu cũng chẳng kịp nữa.”
Ngón tay Tiểu A nhấn nút tải, tài khoản chứng khoán giả mạo mà Đậu Miêu đang đăng nhập bên kia cũng có phản ứng.
Đậu Miêu nói với Thẩm Hiểu Tinh:
“Ôi chao. Cậu mua đúng dịp đấy, anh nhìn xem, cổ phiếu đang tăng lên này, mới một tiếng đồng hồ thôi mà anh kiếm được tận mấy trăm nghìn lận đấy!”
Thẩm Hiểu Tinh cực kỳ khoái chí, huyên thuyên:
“Công lao thuộc về em đấy, Đậu Miêu. Đợi đến khi anh kiếm được thêm nhiều tiền hơn nữa, anh chắc chắn sẽ không bạc đãi em đâu.”
“Được rồi.”
Đậu Miêu cười tít mắt, ngọt ngào đáp lời.
Trời dần bước vào buổi khuya.
Thẩm Hiểu Tinh không thể cứ ở đấy mà giám sát tình hình mãi được, dưới sự hối thúc của Thẩm Khả Khả, anh ta quyến luyến không thôi trước khi rời khỏi phòng của các cô mà về nghỉ ngơi.
Náo nhiệt trên lầu hãy còn chưa dứt, rốt cuộc tin tức của Tiểu Vuơng cũng tới:
“Tiểu Đậu, Tiểu Thẩm, đã thành công phá được mật mã khóa phòng làm việc của Thẩm Ngư rồi. Mình sẽ gửi nó cho các cậu, các cậu nhớ phải cẩn thận, đừng để lại dấu vết gì đấy.
“Ừm, tụi mình hiểu rồi.”
Trên khuôn mặt Thẩm Khả Khả nở một nụ cười.
“Ông bố chỉ biết ra ngoài ăn vụng của cậu chắc cũng chẳng ngờ được số đô la và vàng bạc không có trong sổ sách mà ông ta lấy được này đều sẽ lọt hết vào trong túi đứa con gái là cậu đấy nhỉ?”
Đậu Miêu vừa hàn huyên vài ba câu với Thẩm Khả Khả, vừa đổi lại quần áo.
“Thì đúng là vì để ông ta không cách nào ngờ được đến nên mới làm trò này mà.”
Thẩm Khả Khả cũng thay quần áo xong xuôi, lập tức lấy từ trong túi ra công cụ, leo từ cửa sổ ra ngoài.
Đúng lúc lắm.
Phòng Thẩm Khả Khả hiện đang ở và phòng làm việc của Thẩm Ngư đều ở cùng một hướng, có thể trèo qua lại từ phía cửa sổ được.
Lúc bấy giờ Thẩm Ngư và tình nhân bé nhỏ của ông ta đã “vận động” xong rồi, lăn ra ngủ say từ lâu.
Thẩm Khả Khả dễ dàng mở cửa sổ ra, sau đấy hướng vào trong mở ra một chiếc hộp với làn sương có công dụng gây mê, chờ đến khi hai người trong phòng đã ngủ say như chết mới rón rén bước vào. Dưới sự giúp đỡ của Đậu Miêu, cô ấy mở ra két bảo hiểm trong phòng bí mật, từ tốn lấy đi hết toàn bộ tiền đô và mấy chỉ vàng rồi lủi mất.
Động tác hai người vô cùng nhanh chóng.
Chưa đầy mười phút, hai người đã lấy hết số tài sản có trong két.
Men theo đường cũ quay về phòng, nhưng hai người không biết là, sau khi hai người thành công chuồn ra khỏi phòng, người của Tiểu A cũng đã lẻn vào trong, không chỉ xóa sạch toàn bộ dấu vết Đậu Miêu và Thẩm Khả Khả chẳng may lưu lại, mà còn xử lý sạch đống đồ đạc các cô vô ý còn để lại trong phòng.
Tiểu A đã đặc biệt dặn dò, dù chỉ còn một phần tiền cũng không được để thừa ở đây.
Làm xong toàn bộ những việc này, khôi phục nguyên trạng hiện trường, và rồi lại thoát ra khỏi phòng mà không một chút tiếng động.
Không còn chút dấu vết nào sót lại.