Khi Cố Hề Hề nói với Thượng phu nhân rằng cô muốn đi dạo quanh biệt thự của Thượng gia, bà liền vui vẻ đồng ý, sai một người hầu dẫn đường cho cô.
Tưởng Huy Âm và Doãn Tuyết Mạt đứng chung một chỗ, ánh mắt gắt gao nhìn theo bóng dáng Cố Hề Hề.
Chuyện vừa rồi thật đã khiến Doãn Tuyết Mạt thật sự mất hết thể diện.
Tưởng Huy Âm vốn dĩ không muốn liên quan gì đến Thượng gia, huống hồ âm mưu vừa rồi là cô ta và Doãn Tuyết Mạt cùng nhau thông đồng làm, nếu lúc này cô ta phủi sạch mọi quan hệ mà tránh né Doãn Tuyết Mạt thì sẽ bất lợi cho hành động tiếp theo.
Vả lại cô ta không hề muốn gả đến Thượng gia, dĩ nhiên chẳng lo lắng đến việc người của Thượng gia có thích mình hay không!
Hình ảnh hai người bọn họ đứng chung một chỗ càng khiến Thượng phu nhân cảm thấy chướng mắt. Chỉ là một đứa con gái nuôi của Tưởng gia, thế nhưng dám giở trò đánh vào thể diện của Thượng gia? Xem ra con bé này đúng là không muốn sống yên nữa!
Thượng phu nhân lập tức gọi điện thoại cho Tưởng phu nhân, khéo léo cự tuyệt chuyện hôn sự của hai gia đình. Tưởng phu nhân cũng biết chuyện gì đã xảy ra trong yến hội ngày hôm nay.
Cúp điện thoại, Tưởng phu nhân nổi trận lôi đình cầm lấy bình hoa trên bàn ném vỡ tan tành!
“Giỏi cho một Tưởng Huy Âm! Dám cả gan làm loạn!” Khuôn mặt Tưởng phu nhân trở nên lạnh lùng âm trầm.
Bà rất kích động, nhưng đã mau chóng bình tĩnh lại.
Tưởng phu nhân đúng là rất cưng chiều Tưởng Huy Âm, nhưng tiền đề chính là một Tưởng Huy Âm với thân phận con gái nuôi của Tưởng gia, chứ không phải Tưởng gia thiếu phu nhân!
Mặc kệ Tưởng Huy Âm ở bên ngoài bát nháo thế nào, bà đều có thể chịu đựng ra mặt giải quyết, nhưng tuyệt đối không thể mang đến tai họa cho Tưởng gia! Càng không thể có chuyện mờ ám với con trai của bà!
Tưởng Dật Hải chính là điểm mấu chốt, là giới hạn cuối cùng của Tưởng phu nhân, bất luận kẻ nào dám đụng đến giới hạn này, đều phải chết!
Tưởng phu nhân chậm rãi ngồi xuống ghế sofa, đôi tay gắt gao nắm chặt thành ghế, ánh mắt kịch liệt lập loè. Bà muốn hỏi rõ con trai của bà một chút, nếu Tưởng Dật Hải có tâm tư gì khác với Tưởng Huy Âm, thì Tưởng Huy Âm này thật sự không thể tồn tại nữa!
Với bà, Tưởng Huy Âm giống như là một con chó được nuôi từ nhỏ.
Vì không có con gái nên Tưởng phu nhân đã nhận nuôi Tưởng Huy Âm, xem như bù đắp sự trống trải và khiếm khuyết của chính mình. Mặc cho được yêu thương cưng chiều như thế nào, nhưng tương lai của Tưởng Huy Âm đã được định sẵn, là chỉ có một phần hồi môn, tuyệt đối không có quyền thừa kế!
Bà có thể cưng chiều con chó này, dung túng cho nó đi cắn người ngoài, chỉ cần hậu quả không quá nghiêm trọng thì bà sẽ xử lý gọn gàng.
Chính là nếu con chó này dám cắn chính người nhà?
Ha hả..
Thì người đầu tiên giết chết con chó này chính là bà!
“Gọi đại thiếu gia tới!” Tưởng phu nhân trầm giọng hạ lệnh: “Nói đại thiếu gia đến thư phòng chờ tôi!”
Người hầu vội vàng đi mời Tưởng Dật Hải đến thư phòng.
Tưởng Dật Hải vừa về nhà thì đã bị gọi đến thư phòng, anh vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, đến khi thấy gương mặt sa sầm của Tưởng phu nhân thì còn nghĩ rằng trong nhà đã gặp chuyện lớn.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Sao Tết nhất mà sắc mặt khó coi đến vậy? Có phải không khoẻ chỗ nào không? Để con gọi bác sĩ đến khám cho mẹ?” Tưởng Dật Hải nhìn thấy sắc mặt Tưởng phu nhân khó coi, liền quay sang nói: “Quản gia, chuyện này là thế nào? Sao nhìn thấy sắc mặt phu nhân không tốt mà còn không gọi bác sĩ?”
Nghe được lời hiếu thuận của con trai, nét mặt Tưởng phu nhân đã hòa hoãn hơn nhiều.
“Mẹ không sao, con đến đây, mẹ có việc muốn nói.” Tưởng phu nhân vỗ vỗ vào bả vai con trai, nói: “Đóng cửa lại đi.”
Tưởng Dật Hải thuận theo, đưa tay đóng cửa, tiến đến ngồi cạnh Tưởng phu nhân.
Tưởng phu nhân ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, gương mặt trịnh trọng: “Dật Hải, Tưởng gia chỉ có mình con là người thừa kế, con hẳn đã biết mỗi một lựa chọn của con đều ảnh hưởng đến Tưởng gia như thế nào.”
Đáy lòng Tưởng Dật Hải lộp bộp vang lên một tiếng, chẳng lẽ mẹ của anh phát hiện ra điều gì?
Tưởng phu nhân thấy biểu tình Tưởng Dật Hải ngưng trọng, tâm tình bà càng thêm khẩn trương bực bội. Nếu Tưởng Huy Âm thật sự hủy hoại con trai của bà, bà sẽ không ngại khiến cô ta hoàn toàn biến mất trên cõi đời này!
“Mẹ, mọi chuyện đang tốt đẹp sao mẹ lại nghiêm túc như vậy?” Dung nhan tuấn dật của Tưởng Dật Hải hiện lên nét bất đắc dĩ: “Có phải con làm sai gì không?”
Tưởng phu nhân nhìn chính con trai của bà, nhìn thế nào đều vừa lòng. Một đứa con trai tốt như vậy sao có thể bị hủy diệt trong tay một đứa con gái không ra gì?
Giọng điệu Tưởng phu nhân dịu lại, nhẹ nhàng hỏi: “Dật Hải, con nói thật cho mẹ biết, con đối với Huy Âm là thế nào?”
Tưởng Dật Hải không nghĩ mẹ anh sẽ nhắc đến Tưởng Huy Âm, chẳng lẽ hôm nay xảy ra chuyện gì?
Đôi mắt Tưởng Dật Hải loé lên, lựa lời đối đáp: “Mẹ, hôm nay mẹ lạ vậy? Huy Âm là em gái con, con đương nhiên là phải đối xử tốt với con bé. Làm anh hai, dĩ nhiên phải chăm sóc cho em gái.”
Tưởng Huy Âm quả nhiên hài lòng với câu trả lời này, nhưng để đảm bảo thì bà lại tiếp tục truy vấn: “Con đối với con bé thật sự chỉ là tình cảm anh trai em gái?”
Tưởng Dật Hải tức khắc hiểu ra vấn đề! Thì ra mẹ anh đã nhận ra được điều gì!
Đáy lòng Tưởng Dật Hải rộn lên cảm giác chua xót: “Mẹ! Mẹ nói chuyện gì vậy? Huy Âm là em gái con, điều này vĩnh viễn không thay đổi! Huống hồ mẹ đã biết nhiều năm qua người con yêu thích vẫn là Vân Nặc, dù cho Vân Nặc không còn sống trên đời thì con cũng không thể quên cô ấy! Tuy đã qua hai năm, nhưng hiện tại con thật sự không thể đáp ứng nguyện vọng ôm cháu của mẹ, mong mẹ cho con thêm một chút thời gian. Người Tưởng gia chúng ta xưa nay đều đặt nặng tình nghĩa, giống như ba đối với mẹ vậy, không phải tình cảm phu thê vô cùng sâu sắc sao? Dù cho mẹ chỉ sinh ra một mình con, nhưng ba trước giờ chưa từng than trách.”
Nghe con trai nhắc đến chồng mình, gương mặt Tưởng phu nhân lập tức nhu hòa hơn rất nhiều.
Đúng vậy, vợ chồng bà nhiều năm qua luôn ở cạnh nhau, dựa vào nhau trải qua nhiều sóng gió. Mặc cho xã hội bên ngoài bao nhiêu cạm bẫy dụ hoặc, nhưng hai người luôn kiên định, chính vì vậy mà Tưởng phu nhân không bức ép chuyện kết hôn của Tưởng Dật Hải.
“Đáng tiếc cho Vân gia đại tiểu thư, một cô gái kinh tài tuyệt diễm như vậy mà..” Vẻ mặt Tưởng phu nhân tràn đầy tiếc hận: “Vân gia chỉ có hai đứa con gái, một đứa không may mất sớm, một đứa còn lại đã gả vào Doãn gia. Cũng may Vân gia nhị tiểu thư không phải lấy chồng quá xa, Tưởng gia chúng ta và Doãn gia xem như là người một nhà. Nghe nói hôm nay ở yến hội quyên tặng từ thiện, Vân gia nhị tiểu thư tiến thoái lễ độ, cử chỉ thanh nhã đúng mực, được mọi người tán dương khen ngợi. So với con bé thì Huy Âm lại..”
Thời điểm nhắc đến Tưởng Huy Âm thì sắc mặt Tưởng phu nhân lần nữa trở nên khó coi, khẩu khí lạnh lẽo đi rất nhiều, nói: “Dật Hải, tuổi Huy Âm không còn nhỏ, mẹ đang tìm một gia đình tốt cho nó. Vừa rồi Thượng gia gọi đến nói không vừa lòng với Huy Âm, không muốn kết thông gia với nhà chúng ta. Con xem có cách nào không?”
Tưởng Dật Hải hỏi lại: “Là Huy Âm chủ động cự tuyệt?”
“Cự tuyệt hay không cũng không khác biệt. Con bé đã lớn, không thể ở lại Tưởng gia.” Đáy mắt Tưởng phu nhân hiện lên sự tàn khốc: “Dật Hải, mẹ muốn gả con bé đi lấy chồng, con không có ý kiến gì chứ?”
Tưởng Dật Hải nghe thấy mẹ anh muốn gả Tưởng Huy Âm đi, không những không khẩn trương, ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng phu nhân thấy vậy thì âm thầm gật đầu, quả nhiên con trai không khiến bà thất vọng! Thân là người thừa kế của Tưởng gia, tuyệt đối không thể thua trong tay một đứa con gái nuôi!
“Mẹ cứ quyết định là được.” Tưởng Dật Hải trả lời: “Con không có ý kiến gì.”
Tưởng phu nhân vô cùng hài lòng, gật gật đầu nói: “Tốt. Nếu con không phản đối vậy thì không thể tốt hơn được nữa. Mấy ngày tới khi thời tiết ấm áp hơn một chút, mẹ sẽ mời gia đình thân thích và bằng hữu có các thanh niên trạc tuổi con đến biệt thự ở chân núi nghỉ ngơi, thuận tiện ở ngay đó có sơn trang suối nước nóng.”
Tưởng Dật Hải gật gật đầu.
“Lúc đó thì mấy cậu thanh niên kia sẽ đến làm khách, con thân là gia chủ cần phải chiêu đãi họ thật tốt.” Tưởng phu nhân tiếp tục nói: “Để thêm phần trịnh trọng thì có thể mời người của Doãn gia cùng tới. Có Doãn gia góp mặt thì mọi người sẽ nhiệt tình tham dự! Dù cho Tưởng Huy Âm chỉ là con gái nuôi, không có quyền thừa kế, nhưng nếu tìm một gia đình bình dân vẫn rất xứng đôi!”
Tưởng Dật Hải liền nở nụ cười: “Được, con sẽ nghe theo lời mẹ.”
Tưởng phu nhân thấy con trai mình hiểu chuyện thì rất hài lòng.
“Được rồi, con đến Thượng gia đón Huy Âm về đi. Đừng để nó tiếp tục ở Thượng gia làm chuyện mất mặt.” Tưởng phu nhân chậm rãi đứng lên, nói tiếp: “Mấy ngày tới cứ để nó ở nhà, không cần thiết thì tuyệt đối không ra khỏi cửa. Con có việc gì cứ làm, không cần bận tâm đến nó.”
“Dạ, con hiểu.” Tưởng Dật Hải ôn nhu trả lời: “Me, đừng lo lắng. Tranh thủ tháng giêng có thể tiến hành hôn sự của Huy Âm, việc này mẹ cứ để con xử lý. Mẹ nên giữ sức khoẻ, đừng nhọc lòng vì những chuyện như vậy. Làm con thì phải phân ưu giải nạn với mẹ là bổn phận nên làm. Con đã lớn rồi, mẹ không cần vất vả nữa.”
Tưởng phu nhân hài lòng, vỗ vỗ vào bả vai con trai bà, nói: Con chính là niềm kiêu hãnh lớn nhất cuộc đời mẹ. Được, chuyện này mẹ giao toàn bộ cho con! Lần này nói gì thì con nhất định phải chọn cho Huy Âm một gia đình tốt. Mẹ đã cho người lên danh sách những gia đình chúng ta sẽ mời đến sơn trang suối nước nóng, các thanh niên tụi con thì phải tham dự hoạt động chung mới vun đắp tình cảm được. ”
” Dạ”. Tưởng Dật Hải tiễn Tưởng phu nhân về phòng nghỉ ngơi, tức thì xoay người đi, trong đáy mắt anh mang theo một tia hy vọng.
Có phải lần này đi sơn trang suối nước nóng thì có thể mời Cố Hề Hề?
Tuy cô không thể tắm suối nước nóng, nhưng tận hưởng phong cảnh tuyệt mỹ cũng là ý kiến không tệ. Hẳn là cô sẽ rất thích?
Sơn trang suối nước nóng này là sở hữu riêng của Tưởng phu nhân, lúc bà gả vào Tưởng gia đã được nhà mẹ đẻ cho làm của hồi môn. Nơi này ở giữa sườn núi, đưa mắt nhìn xuống sẽ thấy bãi biển mênh mông, không khí tươi mát, phong cảnh tuyệt đẹp, dù cho là mùa đông thì cảnh sắc vẫn thu hút.
Không biết Cố Hề Hề có nhận lời mời này hay không?
Lúc Tưởng Dật Hải đang chìm trong suy nghĩ hân hoan, thì không ngờ lúc này Cố Hề Hề lại chuẩn bị đón nhận tiếp một âm mưu liên thủ ám hại của Tưởng Huy Âm và Doãn Tuyết Mạt.
Cố Hề Hề thật sự cảm thấy buồn bực, vì cái gì mà hai người bọn họ cứ dõi theo cô liên tục?
Trước giờ cô luôn giúp người làm điều tốt, hai kẻ điên kia là bị vọng tưởng nghiêm trọng đến mức nào mà cứ một mực nhắm vào cô chứ?