Nhất Nhiễm ngẩng đầu một cái, liền thấy Vân Mạc Dung bị mình đè ở trên ghế sa lon, không thể động đậy.
“Thật, thật xin lỗi!” Nhất Nhiễm nhìn thấy mình gây họa, nhanh chóng từ trên ghế salon ngồi dậy, trên mặt buồn bã cùng thất bại: “Tôi quả nhiên là đồ vô tích sự, chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không được. Vừa rồi, thật xin lỗi, tôi đã thất lễ rồi!”
Vân Mạc Dung vốn dĩ còn có điều nghi ngờ, nghe được anh Nhất Nhiễm nói như vậy, lập tức có chút tự trách mình lòng dạ hẹp hòi.
Vân Mạc Dung ngồi ngay ngắn, nói: “Đừng nói như vậy, anh cũng không cố ý. Vẫn là để tôi vào phòng bếp xem một chút đi, anh ngồi ở chỗ này nghỉ ngơi cho tốt.”
“Mạc Dung!” Nhất Nhiễm đột nhiên mở miệng gọi cô lại: “Tôi có thể gọi cô như vậy không?”
“Đương nhiên rồi.” Vân Mạc Dung lông mày cong cong nhìn anh ta.
“Vậy, chúng ta là bạn bè sao?” Nhất Nhiễm tựa hồ có chút thẹn thùng, không dám ngẩng đầu nhìn về phíaVân Mạc Dung.
Vân Mạc Dung ngược lại là cảm thấy dáng vẻ của anh ta rất thú vị, mỉm cười nói: “Đúng vậy.”
Nhất Nhiễm như được cổ vũ, dũng cảm ngẩng đầu nhìn về phía Vân Mạc Dung: “Vậy về sau tôi mời cô đến nhà làm khách, cô sẽ tới sao?”
“Sẽ tới chứ.” Vân Mạc Dung cảm thấy Nhất Nhiễm ở hiện tại rất giống cô ở quá khứ, trong lòng không khỏi liền mềm nhũn ra: “Tôi sẽ thường xuyên đến thăm anh.”
Cố Hề Hề từ trên lầu đi xuống, nói: “Tôi vừa mới nói cho người làm vài ý kiến của tôi, cho đổi màu của rèm cửa, như vậy ánh sáng liền tốt hơn rất nhiều. Anh bây giờ vừa mới khỏi bệnh, cần có nhiều ánh sáng, màu sắc rèm cửa quá mức ảm đạm không thích hợp điều tiết cảm xúc.”
“Cảm ơn.” Nhất Nhiễm cười đến mức vô cùng xán lạn: “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”
Trưa hôm đó lúc ăn cơm, Cố Hề Hề và Vân Mạc Dung mới phát hiện, người ốm yếu như Nhất Nhiễm lại có kiến thức uyên bác, tài hoa xuất chúng như vậy.
Anh ta rất am hiểu hội họa, chỉ là đáng tiếc thân thể yếu ớt, thường không thể ngồi lâu để vẽ.
“Hóa ra tác giả của “Phong Tuyết Dạ” chính là anh sao.” Vân Mạc Dung kinh ngạc nhìn Nhất Nhiễm nói: “Tôi ở New York xem qua triển lãm, tôi còn tưởng rằng là một người lớn tuổi vẽ! Không nghĩ tới lại là anh!”
“Thật sao? Cô đã xem qua qua tác phẩm của tôi? Tôi cảm thấy thật là ngoài mong đợi, cũng rất vui vẻ.” Nhất Nhiễm mặc dù không uống rượu, thế nhưng là bởi vì kích động cùng hưng phấn, gương mặt hiện ra một vòng hoa đào đỏ.
“Tôi cũng rất kinh ngạc.” Cố Hề Hề nói: “Anh vẽ bức tranh kia tốn không ít thời gian đúng không?”
“Đúng vậy, tròn ba năm.” Nhất Nhiễm mỉm cười trả lời: “Bức tranh kia tôi vẽ ông cố nội của tôi. Tôi vĩnh viễn sẽ không quên được cảnh tượng ấy, ngày đó là vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của tôi, ông cố nội bất chấp gió tuyết mà quay về vì muốn đón sinh nhật cùng tôi. Thế nên tôi nhớ rất rõ cảnh tượng ấy, mất ba năm để vẽ được nó.”
“Xem ra tình cảm của anh và ông cố nội rất tốt.” Vân Mạc Dung mở miệng nói.
“Đúng vậy.” Nhất Nhiễm cười rất ngọt ngào: “Tôi sở dĩ được bảo vệ tốt như vậy, đều là bởi vì mệnh lệnh của ông cố nội. Chỉ tiếc, sau khi ông cố nội qua đời… Được rồi, không nói những điều này nữa, nó sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của chúng ta.”
Cố Hề Hề lập tức đổi chủ đề: “Đúng đúng đúng, nói chuyện gì đó vui vẻ đi. Nhất Nhiễm, về sau có gì cần giúp đỡ, cứ nói với chúng tôi.”