Tới bước đường này, cô ta cuối cùng cũng có thể ra tay rồi.
“Đúng vậy, anh cũng không phải cha cô ta, có thể làm tới bước này vì cô ta, đã rất tuyệt rồi.” Tiết Tuyết đặt ly cà phê lên bàn của Mặc Tử Hân: “Đây là cà phê đậu tôi vừa mua, thử xem?”
Mặc Tử Hân bưng ly lên, vừa ngửi một cái, trong nháy mắt ánh mắt càng thêm sâu.
Hương vị này, cực kì giống hương vị năm đó Cố Hề Hề tự tay làm ra.
“Tại sao cô lại biết tay nghề này?” Mặc Tử Hân buột miệng hỏi.
“À, anh nói cà phê này sao?” Tiết Tuyết đưa tay lên vén mái tóc dài và nói: “Khi tôi ở Malaysia, tôi đã theo học Doãn thiếu phu nhân. Tay nghề của cô ấy thực sự rất tốt, tôi uống vào cảm thấy rất ngon nên đã theo học hỏi từ cô ấy. Tổng giám đốc Mặc, anh không thích sao?”
Không thích ư? Sao lại có thể chứ?
“Không có, rất ngon đấy.” Mặc Tử Hân đặt ly cà phê xuống, dùng đôi mắt màu xanh biển nhạt nhìn lấy Tiết Tuyết: “Cô rất thông minh.”
“Cám ơn.” Tiết Tuyết cũng không hỏi, sự thông minh mà Mặc Tử Hân nói là chỉ về phương diện nào, hay là mọi mặt đều có.
Sẽ rất thoải mái khi ở chung với những người thông minh.
Và đây chỉ là sự khởi đầu, cô ta sẽ khiến cho Mặc Tử Hân cảm thấy càng thoải mái hơn.
“Tôi không làm phiền anh nữa.” Tiết Tuyết rất biết dừng lại đúng lúc, thấy Mặc Tử Hân không đụng vào ly cà phê nữa, liền cười và nói: “Nhà máy bên phía tôi vừa báo tin cho tôi, lô linh kiện phụ tùng đầu tiên đã có thể đáp ứng các điều kiện xuất xưởng. Khi các công nhân ở bên đây sẵn sàng, thì có thể thực hiện việc lắp đặt sản xuất ngay lập tức.”
“Được.” Mặc Tử Hân mỉm cười gật đầu: “Vất vả cô rồi.”
Tiết Tuyết gật đầu, quay người ra khỏi văn phòng của Mặc Tử Hân.
Nụ cười trên khoé miệng của Mặc Tử Hân dần dần biến mất.
Thực ra anh ta hiểu rằng, giữ Tiết Tuyết ở bên cạnh, thực chất chính là bịt tai trộm chuông.
Nhưng anh ta vẫn không nhịn được làm như vậy.
Anh ta quả nhiên là hết thuốc chữa rồi.
Anh ta rõ ràng biết được Tiết Tuyết vẫn đang cố tình bắt chước Cố Hề Hề, chính là muốn được ở bên cạnh mình.
Bản thân giống như một con ác quỷ hiểu hết mọi chuyện, rõ ràng biết được sự nỗ lực của đối phương sẽ không có bất kỳ kết quả gì, nhưng vẫn luôn để mặc, liên tục ngầm ra hiệu để đối phương học giống thêm nữa.
Tiết Tuyết là một người phụ nữ thông minh.
Cô ta không thể nào không biết được, cho dù cô ta có ở lại, cũng chỉ là một người thay thế.
Nhưng cô ta vẫn nhất quyết làm như vậy.
Vì vậy, bản thân đã giả vờ như không nhận ra gì cả, dung túng cô ta từng bước một rơi xuống vực thẳm, và không bao giờ quay đầu lại được.
Quả nhiên kiếp trước của mình là Thạc Vương.
Bản thân vẫn không thay đổi.
Tôi vẫn sẽ vì lợi ích của bản thân, không ngần ngại làm tổn hại đến tương lai của người khác.
Ngoại trừ Cố Hề Hề ra, không ai có thể khiến cho mình thương xót cả.
Mặc Tử Hân cầm ly cà phê lên, quay người bỏ vào thùng rác.