Chỉ cần Mạnh A Nhiên hết hy vọng với Vương Uông, Hoàng Ái Linh cô ta hoàn toàn có cơ hội!
“Chị gái này, vừa rồi chị không nghe giới thiệu hay sao?” Tiểu A không nhanh không chậm mở miệng nói: “Tôi là cấp trên của cô ấy, ý tứ trên mặt chữ mà chị nghe không hiểu hay sao?”
“Anh… Cấp trên cũng có thể làm theo cách khác mà!” Hoàng Ái Linh hơi kiềm lại, mí mắt hơi đảo rồi: “Mà ai là chị gái hả? Anh bao nhiêu tuổi rồi? Tôi thì lớn hơn anh bao nhiêu chứ. Vậy mà anh lại gọi tôi là chị gái chứ!”
“Ồ, thì ra cô gái, có lỗi có lỗi rồi.” Tiểu A không để ý lắm trả lời lại.
Mọi người đều biết, cái từ cô gái này lại có một hàm nghĩa khác.
Qủa nhiên, những người bạn nam ở đấy đều đồng loạt cười phá lên.
Sắc mặt Hoàng Ái Linh “bùm” một cái là thay đổi: “Anh, anh là cố ý mà!”
“Vậy cuối cùng xưng hô với cô thế nào đây?” Tiểu A mang theo vẻ mặt ngạc nhiên nhìn qua cô ta: “Gọi cô là chị gái thì cô không vui, gọi cô là cô gái thì cô cũng nổi bão, tôi cũng không thể gọi cô là bà thím được nhỉ? Mặc dù khóe mắt của cô đúng là có nếp nhăn giống như của mấy bà thím thật nhưng gọi vậy thì hình như không lễ phép rồi đúng không nhỉ?”
“Anh!” Hoàng Ái Linh thật sự muốn chết vì bị chọc tức mà!
Cô ta mới hai mươi hai tuổi! Tại sao lại có thể có nếp nhăn cơ chứ?
Hoàng Ái Linh quay người lại nũng niu nói với Mạnh A Nhiên: “Anh Mạnh A Nhiên, anh nhìn anh ta đi! Đều do Vương Uông kia, cô ta cứ tới đây mà họp lớp cho đàng hoàng đi, tại sao còn dẫn theo người ngoài tới chứ! Còn không phải muốn đi ăn chực sao? Thế nào, Vương Uông, cô nghèo tới mức này rồi sao? Còn muốn dẫn theo người để đi ăn chùa nữa à?”
Vương Uông nhìn qua Tiểu A dường như muốn nổi bão vì mình thì tất nhiên sẽ không ngồi yên để nghe Hoàng Ái Linh chửi móc Tiểu A, nên ngay lập tức mở miệng:
“Ăn uống chùa sao? Cô có suy nghĩ quá hay không? Tôi đã chuyển tiền cho cả hai phần ăn cho lớp trưởng đấy. Không tin thì cô có thể hỏi lớp trưởng một chút.”
Hoàng Ái Linh lâp tức nhìn qua chỗ lớp trưởng.
Lớp trưởng cười xấu hổ, nói; “Đúng rồi, vừa rồi Vương Uông chuyển khoản tới cho tôi, không chỉ thanh toán cho hai phần ăn, mà còn… còn bỏ tiền để gọi thêm mấy món ăn cho chúng ta. Vốn dĩ một bàn ăn của chúng ta là chỉ tốn khoảng tám trăm tám mươi tám tệ, nhưng bây giờ đã tăng lên thành hai nghìn tám trăm tám mươi tám tệ cho một phần ăn. Tôi còn chưa kịp thông báo cho mọi người mà.”
Tiểu A lập tức lộ ra nụ cười dài: “Công ty của chúng tôi chỉ là một công ty nhỏ, kiếm được không bao nhiêu tiền, cho nên chỉ có thể đổi món ăn lên thành phần cao nhất thôi, nhưng những phần khác thì không giúp được gì rồi, dù sao nơi này, phần ăn có giá cao nhất cũng chỉ trong vòng hai nghìn tám trăm tám mươi tám tệ trở lại.”
Những bạn học vừa rồi còn cười nhạo Tiểu Vương thì trong nháy mắt đã lập tức yên tĩnh như gà ăn thóc.
Hoàng Ái Linh thật sự không muốn Tiểu Vương có thể nổi bật, nên lập tức hừ lạnh một tiếng, nói: “Gỉa vờ người giàu làm gì! Các người mặc đồ cao cấp một chút chắc cũng chỉ muốn tìm cảm giác tồn tại ở chỗ này thôi đúng không?”
Tiểu Vương còn chưa mở miệng, Tiểu A đã lập tức trưng ra vẻ mặt ngạc nhiên nhìn qua cô ta nói: “Thật sự là có lỗi rồi, thì ra việc xác nhận hàng cao cấp hay hàng nhái đều phải dựa vào cặp mắt hỏa nhãn kim tinh của cô Hoàng đây thôi à! Xem ra, tôi nên đi gửi một danh thiếp cho các cửa hàng cao cấp để đề bạt cô Hoàng đây vào nhậm chức bên họ đấy nhỉ. Với bản lĩnh như này cũng không phải người bình thường có thể có được đâu!”
Hiện trường có hai bạn học sinh nữ, nhịn không nổi mà phì cười một tiếng.