Doãn Tư Thần mập mờ nói: “Đang dọn sạch chướng ngại vật trên đường, sắp xếp một tuyến đường có thể tiến về phía trước, chúng ta cùng qua đó.”
“Được.” Cố Hề Hề cũng biết chuyện này không thể vội được, chỉ có thể kiềm chế cơn sốt ruột của mình, bình tĩnh nói mọt câu thật tích cực: “Anh vất vả rồi.”
Ăn cơm trưa xong, Cố Hề Hề trở về trại của mình để nghỉ ngơi.
Giữa lúc đang mê man, Cố Hề Hề nghe thấy bên tai một âm thanh không rõ ràng, đó là tiếng hát của một người phụ nữ trẻ.
Tiếng hát rất giản đơn, không có lời hát, chỉ là tiếng ngâm nga.
Giai điệu của bài hát này nghe thật lạ lẫm, Cố Hề Hề có thể chắc chắn rằng, cô chưa từng nghe trước đây, nhưng lại rất êm tai.
Cố Hề Hề chỉ cảm thấy cơ thể mình như mềm mại hơn, dường như có thể nhẹ nhàng nhảy lên theo giai điệu kia.
Cố Hề Hề không kìm được mà xuống giường, đôi mắt còn đang nhắm nhìn ra bên ngoài.
Chính lúc này, Doãn Tư Thần từ bên ngoài bước vào, vừa vào đã nhìn thấy Cố Hề Hề mắt còn đang nhắm, chuẩn bị đi ra ngoài.
Doãn Tư Thần cũng không nghĩ nhiều, chỉ tưởng rằng Cố Hề Hề đã quá mệt, nên mới nhắm mắt, nhất thời nói: “Mệt đến mức này cơ à, đừng quan tâm những chuyện ở ngoài nữa, chỉ là một nhóm mấy người già thôi, môn sinh tồn ở nơi hoang dã là môn học bắt buộc của họ…Hề Hề?? Hề Hề!”
Cố Hề Hề bỗng nhiên mở mắt, khuôn mặt ngơ ngác: “A? Anh nói gì?”
Doãn Tư Thần khựng lại một chút: “Vừa nãy em làm sao thế?”
“Em không sao cả.” Cố Hề Hề trả lời anh với khuôn mặt khó hiểu: “Sao anh lại hỏi như thế?”
Doãn Tư Thần không biết nói gì cho phải.
Cố Hề Hề trước đây chưa từng bị mộng du.
Nhưng bộ dạng vừa nãy của cô, rõ ràng là mộng du mà.
Doãn Tư Thần không nói cho Cố Hề Hề chuyện vừa xảy ra ban nãy, anh sợ sẽ làm cô sợ, vậy nên liền nói: “Không sao, anh chỉ muốn hỏi em một chút, có mệt không? Nếu cảm thấy mệt, thì hãy nghỉ ngơi một chút đi. Chuyện ở đây, có anh lo rồi!”
Cố Hề Hề buồn bực nói: “Sao ai cũng cảm thấy em rất mệt mỏi vậy, rõ ràng là em không mệt! Cái gì em cũng không làm được, cũng không thể đi thăm dò phía trước với các anh, chỉ có thể ở hậu phương làm cơm cho các anh, nếu chỉ có vậy mà em còn kêu mệt, thì chẳng phải em quá yếu ớt rồi sao?”
“Không sao, em có tư cách để yếu ớt.” Doãn Tư Thần nuông chiều xoa đầu Cố Hề Hề: “Em là vợ của anh, em là phu nhân của quốc dân, anh cho em quyền được yếu ớt!”
Cố Hề Hề cười, đấm nhẹ vào ngực Doãn Tư Thần: “Vợ chồng già rồi còn nói những lời này làm gì? Được rồi, em thật sự không mệt. Em cũng đã nghỉ ngơi đủ rồi, em xem bên ngoài có gì cần em giúp đỡ không. Mọi người không có nỗi lo về sau, thì có thể sớm đi tìm chị của em, chúng ta cũng có thể sớm về nhà.”
“Được.” Đôi mắt sâu thẳm của Doãn Tư Thần nhìn Cố Hề Hề, nhìn theo bóng cô rời khỏi lều.
Mặc dù Doãn Tư Thần cảm thấy Cố Hề Hề có gì đó bất thường, nhưng anh không nghĩ nhiều.
Tạm thời cho rằng là do Cố Hề Hề quá mệt.
Trong một căn lều khác, Mộc Nhược Na quấn lấy Hirayama Jiro, để kiểm tra cho mình.