Thật ra trên cuộc đời này không có cái nào đúng, cái nào sai một cách tuyệt đối cả, chỉ là sự chấp nhận của mỗi người là khác nhau mà thôi.
Nếu những người đó không chấp nhận được quá khứ của cô ta, vậy thì không cần phải làm bạn nữa.
Dù sao thì cuộc sống của cô ta cũng đủ bận rộn rồi.
Ngoài công việc ra, cô ta cũng không còn thời gian để mà qua lại với bạn bè nữa.
Dư Khiết đang chìm vào suy nghĩ của mình thì điện thoại rung lên một chút.
Vừa mới lấy ra thì thấy tin nhắn của Thẩm Khả Khả: “Đang ở đâu đấy?”
“Đang… Đi dạo ở ven hồ công viên.” Dư Khiết nhắn tin trả lời.
“Tối nay Đậu Miêu hầm canh sườn củ sen đấy, làm nhiều quá ăn không hết được, cho cậu một ít.” Thẩm Khả Khả nhắn tin lại: “Đúng lúc ngày mai tôi cũng được nghỉ, đến chơi với cậu chút.”
“… Được.” Dư Khiết mỉm cười.
Nhìn xem, những người mà hiểu cô ta thì không cần phải nói nhiều làm gì.
Đời người chỉ cần có mấy người bạn thân là đủ sao, còn những người khác, đến nơi họ muốn đi!
Thẩm Khả Khả nói là một lúc nữa sẽ đến, nhưng phải mất gần một tiếng sau mới đến nơi.
“Sao cậu lại đến chỗ xa như vậy chứ.” Thẩm Khả Khả mang theo một hộp đựng đồ ăn đến, nhìn thấy Dư Khiết liền oán giận nói: “May là tôi mang hộp giữ nhiệt đấy, nếu không đến đây thì nguội hết mất.”
Dư Khiết nhìn thấy Thẩm Khả Khả chỉ mặc một chiếc áo khoác hơi mỏng, lập tức cởi chiếc áo choàng trên vai của mình xuống mà khoác cho đối phương: “Sao không mặc nhiều một chút hả?”
“Ai mà biết được buổi tối lại lạnh như vậy chứ?” Thẩm Khả Khả tùy ý trả lời, nói: “Ở nhà họ Duẫn, hệ thống sưởi ấm lúc nào cũng được bật suốt hai mươi tư giờ mà.”
Dư Khiết mỉm cười, cũng Thẩm Khả Khả ngồi nghỉ ngơi trên một chiếc ghế dài ở bên hồ. Vừa mở nắp hộp ra đã ngửi thấy mùi canh sườn bốc lên.
“Mợ chủ của nhà cậu không có ở nhà à, lại để cho cậu đi chăn dê thế này!” Dư Khiết cười nói: “Lại còn có thời gian mà hầm xương sườn cơ đấy.”
“Chẳng qua là chuyện của công ty thôi, có Tổng giám đốc Mộc với Tổng giám đốc Vân ở đấy rồi, tôi với Đậu Miêu cũng chỉ là trợ lý thôi.” Thẩm Khả Khả lơ đễnh nói: “Tổng giám đốc cứ giữ khư khư mợ chủ của nhà chúng tôi lại, không chịu để cho mợ chủ về sớm, vậy có phải chúng tôi không có việc gì làm không? Dù sao thì cũng đang rảnh rỗi, nên Đậu Miêu liền nghĩ tự làm cái gì đó để ăn. Nghĩ đến gần đây cậu đang nghỉ ngơi, mà còn bị Lý Tư khó chịu, nên tìm cớ cho canh mà để cậu ra ngoài cho thoải mái.”
Dư Khiết uống một ngụm canh, thoải mái đến nheo cả mắt lại.
Đây là là bạn bè đích thực thật sự này.
Không cần phải nói gì, thậm chí lúc nói lại chỉ móc mỉa nhau cho vui.
Nhưng khi thực sự có chuyện xảy ta rồi sẽ quan tâm từ tận đáy lòng.
“Rốt cuộc là Tổng giám đốc Mặc kia nghĩ thế nào vậy? Lý Tư kia cả ngày làm loạn thì mặc kệ, cứ đẩy hết rắc rối sang cho cậu.” Thẩm Khả Khả bất bình thay cho Dư Khiết.
“Làm trợ lí không phải là để chia sẻ bớt gánh nặng cho ông chủ sao?” Dư Khiết dửng dưng trả lời, nói: “Dù sao thì bố của Lý Tư cũng có công cứu mạng Tổng giám đốc Mặc, hơn nữa lại còn phó thác lúc lâm chung, Tổng giám đốc Mặc cũng không thể không để ý được. Nhưng chỉ là, tôi thấy Lý Tư vẫn cứ đi xuống dốc như vậy thì kiên nhẫn của Tổng giám đốc Mặc sẽ cạn kiệt mất. Đến lúc đó rồi thì Lý Tư có làm sai chuyện gì, sợ là không bao giờ… Có thể quay đầu lại nữa.”
“Cậu cũng thật là. Cùng lắm thì chửi cho cô ta hai câu, việc gì cứ phải nhịn như thế?” Từ sau khi bố mình bị hãm hại, Thẩm Khả Khả đã trở nên lạnh lùng hơn, cũng không quay lại, nói: “Cho dù là cậu có chửi Lý Tư là chó đi chăng nữa thì Tổng giám đốc Mặc cũng sẽ chẳng nói gì cậu đâu. Ở trong lòng của Tổng giám đốc Mặc, cậu chính là cánh tay phải đắc lực của anh ta, Lý Tư chẳng qua chỉ là một loại gánh nặng mà thôi.”