Nguyễn Nhu là ai vậy?
Lúc này, có một chàng trai đứng ở cạnh đó nói khẽ với Mộc Nhược Na: “Là hoa khôi của khoa báo chí, cũng là hoa hậu giảng đường của trường chúng ta. Nhưng em nhập học, vị trí hoa hậu giảng đường này cũng nên đổi người rồi.”
Mộc Nhược Na quay cầm mỉm cười với đàn anh đó, làm nam sinh kia lập tức đỏ bừng mặt lên.
Có vẻ Thượng Kha cũng hơi ấn tượng với cái tên Nguyễn Nhu này, anh nói: “Phải không? Tôi không nhớ là từng có hẹn gì với cô, muốn thảo luận với cô về chuyện học lên nghiên cứu sinh sau đại học.”
Nguyễn Nhu thật sự không thể nào hạ được bậc thang đi xuống, bị Thượng Kha đánh mặt ngay trước mặt mọi người thế này, cô ta chỉ hận không thể tìm được cái lỗ nào để chui xuống.
Nếu đổi thành người khác, cô ta đã sớm ngạo kiều xoay người rời đi rồi.
Nhưng người này là Thượng Kha, là người thừa kế Thượng gia đấy, cho dù có muốn xé rách mặt ném xuống đất, cô ta cũng phải nhịn: “Đàn anh Thượng, anh cần gì phải như vậy? Nếu là vì lần trước em không chịu đồng ý cùng làm chuyện… với anh, mà anh đối xử với em thế này. Em sẽ rất buồn.”
Nói xong, Nguyễn Nhu lại ngọt ngào nói với Thượng Kha: “Đàn anh Thượng, em thật sự có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
Mộc Nhược Na cười hì hì nói: “Đàn anh, nếu có người đẹp tìm anh, vậy anh cứ đi làm việc trước đi, tự em đi tìm phòng ký túc xá.”
Mộc Nhược Na cầm lấy túi hành lý của mình từ tay của Thượng Kha, nói: “Anh cứ bận việc của anh đi.”
Chỉ có thể bước tới ứng chiến!
Mộc Nhược Na kéo túi hành lý tìm được phòng ký túc xá của mình, sau đó trợ lý của Thượng Kha thu dọn giường giúp Mộc Nhược Na.
Đã có người vào phòng ký túc xá, thấy Mộc Nhược Na tới một mình, đối phương không nhịn được tò mò hỏi: “Cậu tự đi làm thủ tục nhập học à? Người nhà của cậu không đi cùng cậu à?”
Chỉ cần con gái vừa nhìn thấy cô, đã vô thức tự tạo tấm khiên bảo vệ ra.
Cô cũng không có cách nào cả.
Cha mẹ cho cô vẻ ngoài xinh đẹp diễm lệ thế này, cô có thể có cách gì chứ?
Thượng Kha vừa định giải thích, Nguyễn Nhu đã lập tức bức tới, chủ động khoác tay lên cánh tay của Thượng Kha, nửa muốn ra oai lại nửa là lấy le với Mộc Nhược Na: “Em là đàn em mới đến à? Tuyệt vời, năm nay sinh viên mới của trường chúng ta có chất lượng càng ngày càng tốt.”
Mộc Nhược Na phớt lờ lời nói đầy mùi thuốc súng của cô ta, chỉ mỉm cười, rồi xách túi hành lý rời đi.
Từ nhỏ đến lớn, cô đã bị rất nhiều cô gái coi là kẻ thù, chỉ vì vẻ ngoài quá quyến rũ của mình.
Mộc Nhược Na mỉm cười lắc đầu: “Mình là người địa phương, cha mình… Rất bận. Mẹ mình cũng không có thời gian. Mình quen tự lập rồi.”
Chủ yếu là giáo sư Mộc không muốn để người khác biết, con gái mình theo học chuyên ngành mình dạy.
Cộng thêm Thượng Kha xách túi lớn túi nhỏ xin gánh trách nhiệm đưa Mộc Nhược Na đi nhập học.
Xét cho cùng, Mộc Nhược Na đúng là người địa phương, đúng là rất tiện, cũng đúng là người tự lập.
Cô chỉ chiếm một chiếc giường, tiện cho buổi trưa nghỉ ngơi, còn buổi tối vẫn trở về nhà.
Chương trình học trên đại học không nhiều như học cấp ba, không có nhiều người tự học buổi tối. Về cơ bản, ngoài thoải mái theo học chương trình học trên trường vào ban ngày, cô còn muốn đi công ty thực tập bán thời gian.