Hoa sơn trà Thập Bát Học Sĩ vừa trang nhã lại tinh xảo, cực kỳ trân quý, cả màu sắc lẫn hoa văn đều phong phú, còn có tên gọi khác là “Tiểu Ngũ Bảo” hay “Tiểu Ngũ Sắc”.
“Khá tốt, cũng không đến nổi tệ lắm.” Sau khi Vân Mạc Dung kiểm tra xong, nói:
“Đại khái là anh không hiểu rõ lắm về tập tính của hoa sơn trà cho nên mới khiến cho nó mất đi tinh khí thần. Chỉ cần điều trị tốt một chút thì cơ bản sẽ không thành vấn đề. Nếu cái gốc Thập Bát Học Sĩ này đã có ý nghĩa cực kỳ quan trọng với anh như vậy, tôi sẽ tự tay giúp anh chăm sóc tốt cho nó.”
Nghe Mạc Vân Du nói vậy, trên mặt Nhất Nhiễm lập tức lộ vẻ mừng rỡ: “Tôi đây trước hết phải cám ơn cô rồi!”
“Đều là bạn bè, không cần phải khách sáo!” Vân Mạc Dung cười nói: “Thật ra tạo nghệ trồng hoa của Hề Hề cũng không tệ, em ấy rất biết cách chăm sóc hoa sơn trà.”
Cố Hề Hề nhanh chóng phất tay: “Không, không, không, so với chị em lại càng không đáng nhìn tới!”
Nhìn hai chị em các cô khách sáo, Nhất Nhiễm khẽ cười, nói: “Xem ra vận khí của tôi thực sự không tệ! Vừa mới đến đây đã gặp được ân nhân cứu mạng, mà ân nhân cứu mạng của tôi lại còn am hiểu việc trồng hoa, không chỉ cứu tôi, còn cứu luôn cả hoa của tôi nữa. Đáng tiếc, tôi chỉ có thời gian hai năm, nếu không thì nhất định phải làm bạn bè tốt với các cô thêm một thời gian… Ấy, xem tôi này, tôi nói chuyện này ra để làm gì chứ. Đến đây, nếm thử loại rau này đi, đây chính là loại rau ở quê nhà tôi, không biết các cô ăn có quen hay không.”
Một bữa cơm, khách và chủ đều hết sức vui vẻ.
Lúc chia tay, Vân Mạc Dung lập tức mang gốc Thập Bát Học Sĩ về nhà, chính là trở về nhà họ Tưởng mà không phải là căn phòng trọ nhỏ kia.
Bởi vì cái phòng trọ nhỏ đó thật sự là quá nhỏ, thỉnh thoảng qua ở một chút cũng không có vấn đề, có điều nếu như để quá nhiều thứ trong đó thì thật sự là không thích hợp.
Hơn nữa trong nhà họ Tưởng loại công cụ nào cũng có, càng thuận tiện cho cô ấy thực hành.
“Mợ nhỏ.” Người giúp việc trong nhà nhìn thấy Vân Mạc Dung bưng một chậu Thập Bát Học Sĩ mệt mỏi trở về, lập tức chạy ra chào đón, nhận lấy chậu Thập Bát Học Sĩ từ trong tay cô ấy, báo cáo lại nói: “Người phụ trách của công ty Danny đến tìm mợ, cô ấy nói gọi điện thoại cho mợ không được.”
Lúc này cô ấy mới nhận ra điện thoại di động của bản thân hết pin tắt nguồn.
“Tôi biết rồi, bảo cô ấy đến nhà ấm trồng hoa gặp tôi.” Vân Mạc Dung gật đầu nói.
Chỉ trong chốc lát sau, người phụ trách hạng mục của công ty Danny lập tức xách theo một đầu đầy mồ hôi bước vào trong nhà ấm trồng hoa, vừa nhìn thấy Vân Mạc Dung lập tức nhịn không được nhả ra vài câu: “Tuy biết rằng đám ông chủ bà chủ như cô hay bọn họ đều không thiếu tiền, nhưng công ty Danny tốt xấu gì cũng là một công ty đồ trang điểm nổi tiếng đó! Mợ chủ Tưởng, cô cũng không thể giống như tổng giám đốc Mộc, nói bỏ là bỏ luôn chứ!”
Vân Mạc Dung bật cười: “Chỉ là điện thoại tôi bị hết pin thôi, nhìn xem cô bị hù như thế nào kìa! Yên tâm, công ty Danny là tâm huyết của Nhược Na và Hề Hề, tôi đương nhiên không thể ngồi không mà nhìn. Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
“Là như vầy…” Người phụ trách hạng mục nghe được câu trả lời của Vân Mạc Dung, rốt cuộc thở ra một hơi: “Một nhãn hiệu bên dưới của công ty Danny chúng ta được một xí nghiệp gia đình thu mua, công ty đối phương nói sẽ phái người đến nhưng vẫn chưa có ai tới chỗ chúng ta bàn bạc, không biết là đã xảy ra chuyện gì. Tôi đã gửi email hỏi thăm công ty Mexico bên kia, đối phương trả lời rằng người cũng đã tới thành phố, bảo chúng ta cứ kiên nhẫn chờ là được.”
“Có phải cô đang nói tới nhãn hiệu Ngọc Đan Hương hay không?” Vân Mạc Dung nhớ tới chuyện này, lập tức buông dụng cụ trong tay ra, nói: “Ngược lại cô cũng nhắc nhở tôi, chuyện này vốn là do Nhược Na phụ trách.”