Đây quả thực là biện pháp tốt nhất.
Một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Chỉ cần trên đỉnh đầu của cô dán nhãn Thượng Kha, những người nhàm chán kia, cũng sẽ không có ý đồ với mình nữa rồi.
Như vậy không chỉ là không có lời đồn nhảm, ba cũng không tức giận nóng giận, mình cũng có thể chuyên chú đọc sách thi cử làm quản lý.
Một công ba việc.
Nhưng mà, như vậy có phải là không công bằng với Thượng Kha?
Thượng Kha đoán được tâm tư của Mộc Nhược Na, lập tức nói: “Đúng lúc bây giờ anh cũng không muốn yêu đương, chậm trễ thời gian. Có người thay anh chống đỡ oanh oanh yến yến bên ngoài, anh cũng nhẹ một hơi đấy!”
Đúng lúc đó, Nguyễn Nhu hệ tân văn đi về phía bên này, nói: “Học trưởng Thượng anh ở đây sao, chuyện lần trước em nói anh kia…”
Thượng Kha lập tức cho Mộc Nhược Na một ánh mắt cầu cứu, thấp giọng nói nhanh: “Vừa rồi anh giúp em giải vây rồi, bây giờ em nên giúp anh!”
Mộc Nhược Na nhìn dáng vẻ yếu đổi của Nguyễn Nhu này, nhịn không được lén cười lên: “Được rồi, em đây tiếp nhận đề nghị của anh. Từ giờ trở đi, chúng ta là người yêu giả vờ rồi.”
Mộc Nhược cho đến bây giờ cũng không phải là tiểu bạch hoa nhu nhược, cô từ trước đến nay đều là tính tách không hợp thì giải quyết.
Cho nên lúc này cô đứng giữa Nguyên Nhu và Thượng Kha, mở miệng hỏi: “Học tỷ Nguyễn muốn cùng với bạn trai của em nói cái gì?”
Nguyễn Nhu nghe được lời nói của Mộc Nhược Na, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.
Mộc Nhược Na và Thượng Kha đã cùng nhau?
Làm sao có thể?
Cô sao không nhận được tin tức?
Lúc này Nguyễn Ngu còn không biết chuyện đã xảy ra ở sân tập luyện, cô ta trực tiếp vọt qua Mộc Nhược Na, nhu nhược bất lực nhìn về phía Thượng Kha: “Học trưởng Thượng… chuyện của chúng ta, vẫn không nên để cho người khác biết thì tốt hơn, anh cứ nói đi?”
Thượng Kha nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: “Tôi không có chuyện gì là không thể nói, Nhược Na là bạn của anh, cô ấy có quyền biết rõ mọi chuyện của anh.”
Nghe thấy Thượng Kha chính thức xác nhận quan hệ giữa anh và Mộc Nhược Na, trên mặt Nguyễn Nhu lập tức hiện lên một tia dữ tợn, lập tức che đấu, lộ ra vẻ mặt không dám tin: “Hai người đang nói đùa sao? Học trưởng Thượng, anh cũng không cần vì khiến em buông tay, mà nói ra những lời như vậy. Học muội Mộc tuổi còn nhỏ, không hiểu được mấy chuyện giữa người lớn chúng ta. Em nghĩ…”
Đây quả thực là biện pháp tốt nhất.
Một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Chỉ cần trên đỉnh đầu của cô dán nhãn Thượng Kha, những người nhàm chán kia, cũng sẽ không có ý đồ với mình nữa rồi.
Như vậy không chỉ là không có lời đồn nhảm, ba cũng không tức giận nóng giận, mình cũng có thể chuyên chú đọc sách thi cử làm quản lý.
Một công ba việc.
Nhưng mà, như vậy có phải là không công bằng với Thượng Kha?