Lâm Phong cố tình lờ đi nửa câu đầu, tỏ vẻ rất vui.
Cố Hề Hề nhìn thấy hết một loạt hành động của Lâm Phong và Mộc Nhược Na, không nhịn được thở dài trong lòng.
Bao giờ Nhược Na mới có thể nhận ra tâm ý của Lâm Phong?
Lúc Chu Mãng đi qua bên cạnh Lâm Phong, anh ta dùng âm lượng chỉ có hai người mới nghe thấy được, nói nhanh: “Nếu không muốn chết, tối nay đưa Cố Hề Hề tới phòng của tôi.”
Lâm Phong run rẩy cả người, làm như không nghe thấy gì cả, vẫn bước đi về phía trước.
Chu Mãng bước lên trước mấy bước, quay đầu lại hung ác nhìn Lâm Phong.
Lâm Phong biểu hiện quá rõ ràng như vậy, nhưng sợ là Nhược Na vẫn nghĩ Lâm Phong là em trai của mình?
Haiz, không hiểu sao anh ta lại thấy cảm thông cho Lâm Phong.
Biết rõ mình không có bất cứ hy vọng nào, vẫn đâm đầu vào.
Tối hôm qua Lâm Phong dám vi phạm mệnh lệnh của anh ta, nếu tối nay cậu ta còn không ngoan ngoãn làm theo, như vậy anh ta không ngại, để cái thằng mặt trắng nhỏ này ăn chút đau khổ.
Chu Mãng anh ta chưa từng không có được người phụ nữ mình chú ý tới!
Hôm nay bị mất mặt quá lớn ở trước mặt tiên nữ, anh ta nhất định phải tìm cách bù lại mới được!
Trở về phòng, Lâm Phong vừa định vào phòng, anh ta đột nhiên ngừng tay, quay đầu gọi Cố Hề Hề lại: “Doãn Thiếu phu nhân!”
Cố Hề Hề lên tiếng đáp lại: “Hả?”
“Cẩn thận cái tên Chu Mãng đó, anh ta không phải là người tốt.” Lâm Phong chật vật nói xong câu này, rồi chui vào phòng.
“Ừ.” Cố Hề Hề khẽ bật cười, không nói thêm gì cả, cũng đi vào phòng.
Mọi người đều chơi mệt, vì vậy tắm rửa xong đều lên giường đi ngủ.
Mà Chu Mãng ngồi chờ ở trong phòng, chờ chờ chờ, chờ đến khi mắt díp hẳn lại, Cố Hề Hề vẫn không tới phòng anh ta.
“Được lắm… Lâm Phong.” Chu Mãng nổi giận đùng đùng đứng bật dậy: “Dám để bổn thiếu gia leo cây, bổn thiếu gia nhất định sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ.”
Anh ta vừa định đi ra ngoài, lại nghĩ tới ngày mai sẽ công bố kết quả đấu thầu, anh ta suy nghĩ rồi cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Thôi quên đi, chờ công bố kết quả xong rồi đi tính sổ với cậu ta sau.
Nhưng mà mặt trắng nhỏ được em gái mình bao nuôi, lại dám cãi lại mệnh lệnh của mình!
Tự tìm cái chết!
Sớm biết vậy, anh ta đã không để cái thằng mặt trắng nhỏ này tranh thủ lấy được một kịch bản rồi!
Hừ!
Chu Mãng bắt đầu thấy hối hận, đáng lẽ không nên đuổi Toto đi, nếu không, tối nay còn có người để anh ta trút giận.
Về điều này, Mộc Nhược Na đã phàn nàn với Cố Hề Hề không chỉ một lần.
Cố Hề Hề bày tỏ cực kỳ tán thành.
Không có cách nào khác, ở nhà máy cũ như nhà máy này, có quá nhiều người có quyền lên tiếng.