Hùng Hùng hiển nhiên là cũng không đoán được sẽ có chuyện này, cho nên ngơ ngác, nửa ngày không nói được gì.
Đây là sự khác nhau giữa Hùng Hùng và Tống Sĩ Triết.
Đối với Tống Sĩ Triết, quan điểm về hôn nhân và tình yêu của anh ta rất chín chắn.
Anh ta cho rằng, một khi đã thích ai đó thì sẽ thích tất cả mọi thứ của đối phương từ quá khứ, hiện tại cho đến tương lai.
Hơn nữa, anh ta cũng có khả năng bao dung những điều này.
Đừng nói là Dư Khiết đã từng bán trứng, cho dù Dư Khiết có sinh con riêng với người khác thì anh ta cũng có thể coi đó là con của mình.
Dù sao thì nhà họ Tống cũng chẳng thiếu tiền, chỉ là nuôi thêm một đứa trẻ thì có sao chứ?
Dù sao thì hiện tại cũng không có việc gì, bọn họ đi giúp đỡ một đứa trẻ nghèo một chút thì sao chứ.
Nhưng tên Hùng Hùng này thì khác.
Hùng Hùng chưa học lên đại học, anh ta chỉ có bằng cấp 3, hơn nữa bằng tốt nghiệp cấp 3 lại còn dùng tiền mới mua được. Anh ta lại chưa từng đi ra ngoài mấy, nên kiến thức làm sao có thể so với Tống Sĩ Triết được.
Cho nên, Hùng Hùng là một người đàn ông có suy nghĩ bảo thủ.
Là một người đàn ông theo chủ nghĩa nam nhi, vô cùng phong kiến và bảo thủ.
Loại chuyện này đương nhiên là nằm ngoài khả năng tiếp nhận của anh ta.
Lý Tư nhìn thấy Hùng Hùng do dự thì trong lòng của cô ta vô cùng vui vẻ.
Cô ta biết điều đó!
Chuyện này đâu phải là chuyện mà bất kì người đàn ông nào cũng có thể chấp nhận được!
Chỉ cần nói ra là đã muốn tránh xa mấy chục mét rồi!
Cô ta muốn nhìn xem, Hùng Hùng khi đã biết Dư Khiết đã từng làm ra chuyện như vậy thì còn có thể thích cô ta nữa hay không?
Dư Khiết đứng từ xa, ẩn mình dưới bóng tối.
Hùng Hùng đã nói chuyện với Lý Tư được một lúc rồi.
Cho dù chỉ nói với nhau vài câu, với khả năng suy luận mạnh mẽ của Dư Khiết, cô ta cũng có thể dệt ra được đoạn đối thoại của bọn họ.
Dư Khiết cũng muốn biết, sau khi Hùng Hùng biết chuyện này thì sẽ đối xử với cô ta như thế nào.
Cô ta cũng không bắt buộc người khác phải công nhận mình.
Mỗi người đều có quan điểm khác nhau, cho nên không thể miễn cưỡng được.
Không chỉ người yêu, mà còn cả bạn bè nữa.
Năm đó cô ta bán trứng cũng chỉ chuyện bất đắc dĩ, chứ không phải là cô ta ham hư vinh.
Nếu không phải do bức bách cuộc sống, không phải đi vào đường cùng thì sao cô ta lại làm tổn thương cơ thể của chính mình chứ?
Thế nhưng cô ta đâu còn cách nào khác nữa chứ?
Cô ta không thể dựa vào người khác mà chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình, vượt qua mọi rào cản để tiến về phía trước một lần nữa!
Nếu ngay cả mạng sống của mình mà cũng không thể bảo đảm thì làm gì còn sức mà quan tâm đến chuyện khác chứ?