“Đúng vậy.” Tiểu Vương lập tức trả lời: “Sát huyện ạ.”
Cố Hề Hề vừa ngẩng đầu thì thấy hình như Tiểu A đang nhìn trộm Tiểu Vương, tức khắc nhớ lại Đậu Miêu đã kể cho bà sự việc lúc sáng nên mở miệng nói: “Tiểu A, hôm nay giao cho anh nhiệm vụ hộ tống Tiểu Vương về nhà một chuyến, không thành vấn đề chứ?”
Tiểu A không ngờ tự nhiên Cố Hề Hề lại giao cho mình nhiệm vụ như vậy, tuy ngây ra một lúc nhưng phản ứng rất nhanh, lập tức mỉm cười: “Vâng, không thành vấn đề thưa cô chủ.”
Tiểu Vương còn muốn nói được gì nữa trong khi Đậu Miêu và Thẩm Khả Khả khuyên cô trở về nhà, Tiểu Vương cũng không tỏ vẻ kiêu ngạo, cảm ơn Cố Hề Hề rồi cùng Tiểu A đơn độc trên một con xe khác tách khỏi đoàn xe quay đầu đi hướng khác.
“Trợ lý A, thật ngại, lại phiền anh giúp tôi một chuyến rồi.” Tiểu Vương thật sự rất ngại, cô đã quên mất sự cố tối qua, cô cảm thấy đó chỉ là hiểu lầm không phải thật nên không cần thiết phải nắm mãi không buông.
Ánh mắt Tiểu A chuyển động, giọng điệu bình tĩnh: “Không có gì, đây là nhiệm vụ do cô chủ phân phó, đương nhiên tôi phải làm cho thật tốt.”
“Ừ.” Tiểu Vương rầu rĩ, không biết vì cái gì không được vui.
Bản thân cô cũng không rõ vì sao lại không vui.
Chẳng phải cô và Tiểu A không có gì sao?
Anh ấy cũng không phải bạn trai mình.
Ơ, cô tưởng tượng cái gì vậy chứ?
Cho rằng Tiểu A sẽ là bạn trai mình sao?
Ha ha ha ha, chắc cô đang phiêu thật rồi, còn dám mơ mộng hão huyền như thế!
“Tôi thấy bảng hướng dẫn chỉ ven đường có một cái siêu thị.” Tiểu A nhắc nhở Tiểu Vương: “Đã lâu không về, sao không cô mua cho nhà ít đồ gì đó đi?”
“Đúng đúng đúng, vừa vặn tôi cũng đang muốn mua.” Tiểu Vương tỉnh táo lại, nhanh chóng gật đầu tỏ vẻ muốn mua đồ.
Tiểu A tìm một cửa hàng tạp hóa rồi dừng xe, đi theo Tiểu Vương vào trong cửa hang, giúp Tiểu Vương mua một ít quà cáp.
Ví dụ như, mua cho bố Tiểu Vương một cây dao cạo râu, mua cho mẹ Tiểu Vương một cái lắc tay hoàng kim, mua cho em trai một chiếc điện thoại mới.
Sau đó còn mua thêm một đống đồ ăn ước uống ngon, nhiều vô kể đến mức đầy cả cốp xe.
Tiểu Vương lúc này rất phấn khích cùng Tiểu A về nhà.
Tâm tư cô rất đơn giản, thậm chí quên mất đây là lần đầu cô đưa đàn ông về nhà.
Ừ, mặc dù người đàn ông này chỉ tuân theo mệnh lệnh cô chủ đưa cô về nhà.
Vì thế, hàng xóm Tiểu Vương thấy cô mang đàn ông về nhà thì sợ ngây cả người!
Mãi đến khi Tiểu Vương tiến vào nhà, nhìn thấy bố mẹ và em trai ngạc nhiên, lúc này cô ấy mới chậm rãi phản ứng lại.
Gương mặt Tiểu Vương ửng đỏ, cô chỉ vào Tiểu A nói: “Không đúng không đúng, mọi người đừng hiểu lầm! Anh ta không phải bạn trai con, anh ta là cấp trên của con, là tổng trợ lý của công ty chúng con.”
Lúc này Tiểu A mới thích thú nhìn Tiểu Vương một chút, tự mình giới thiệu với bố mẹ Tiểu Vương: “Chú dì, con tên là Hạ Tử Sầm. Là trợ lý cấp cao nhất của tập đoàn tài chính Doãn thị.”
Tiểu Vương nhỏ giọng nói một câu: “Hoá ra anh còn có tên tuổi à, tôi còn tưởng tên của anh là Tiểu A cơ đấy.”
Tiểu A cũng nhỏ giọng trả lời: “Tôi cũng không phải người nhảy ra từ trong tảng đá, đương nhiên là phải có họ tên rồi.”