Lý Tư nghe được động tĩnh bên ngoài, lại chạy ra, nhìn thấy phòng khách đã sắp xếp gần xong, lúc này mới đi tới bếp rót một cốc nước nói: “Đậu Miêu, cô không ở nhà phục vụ mợ chủ nhà cô còn có thời gian chạy tới đây à.”
“Tôi tới chơi không được à?” Đậu Miêu không thích cái tật xấu này của Lý Tư.
Cô ta không phải người hầu của Mặc Tử Hân, dựa vào cái gì phải nhìn sắc mặt của người khác?
Muốn chơi cô ta sao?
Không có cửa đâu!
Lý Tư trợn mắt nói: “Chủ của cô cũng không quản cô nhỉ? Giờ đi làm mà còn chạy khắp nơi.”
“Đúng vậy, ông chủ của tôi rất tốt. Đừng nói là thời gian đi làm, ông chủ vui vẻ sẽ trực tiếp cho tôi nghỉ, tiền lương, tiền thưởng thì vẫn phát như cũ! Cuối năm tiền thưởng không ít đi chút nào! Đậu Miêu cũng trợn mắt nói: “Tôi chính là dựa vào chính mình để kiếm cơm, không cần phải để người khác nuôi hay cho tiền tiêu vặt. Tôi mạnh mẽ như vậy đấy!”
“Cô!” Lý Tư bị Đậu Miêu nói vậy, tức giận trở về phòng.
“Nhìn xem nhìn xem nhìn xem, cô chủ nhà họ Mặc cũng chưa làm giá lớn như cô ta.” Đậu Miêu tức giận nói với Dư Khiết: “Tổng giám đốc Mặc cũng thật là, một câu hứa hẹn đã bị trói buộc như vậy. Chẳng trách tổng giám đốc Mặc bảo cô sắp xếp xem mắt cho cô ta! Trời ạ, nhà trai người ta có tội tình gì chứ! Cưới ai không cưới ai lại muốn cưới một người như vậy!”
Dư Khiết nhịn không được mà bật cười.
Trong phòng, Lý Tư nghe thấy Đậu Miêu nói vậy, tức giận đập phá đồ đạc!
Cùng lắm cũng chỉ là một trợ lý nhỏ mà lại dám kiêu căng càn rỡ như vậy!
Lý Tư muốn cãi nhau với Đậu Miêu một trận nhưng lại nghĩ tới hành động bao che của Cố Hề Hề, nghĩ tới mình chọc vào Cố Hề Hề, Mặc Tử Hân chắc chắn sẽ không buông tha cho cô ta. Doãn Tư Thần cũng vậy.
Cho nên chỉ có thể rầu rĩ, cam chịu nuốt xuống cục tức này.
Ai bảo cô ta không phải Cố Hề Hề chứ?
Nếu cô ta là Cố Hề Hề…
Chắc hẳn sẽ rất tốt!
Đậu Miêu nói với Dư Khiết: “Cô cũng đừng có để ý tới cô ta.”
“Không có chuyện đó đâu.” Dư Khiết trả lời: “Hai chúng tôi nước sông không phạm nước giếng, tuy rằng sống dưới một mái nhà nhưng sẽ không quấy rầy lẫn nhau. Trong nhà sẽ có người tới dọn dẹp riêng, cô ta ở phòng cô ta, tôi ở phòng tôi, không liên quan đến nhau.”
“Vậy thì tốt.” Đậu Miêu cầm lấy túi của mình, lấy ra một danh thiếp từ bên trong, đưa cho Dư Khiết nói: “Đây, là danh thiếp của các công ty tôi đặc biệt lựa chọn cho cô, cô có yêu cầu gì thì cứ gọi điện cho họ, bọn họ sẽ giúp cô. Đây đều là những công ty kinh doanh dưới trướng nhà họ Doãn, bao hàm toàn diện, không thiếu thứ gì. Biết cô không thiếu tiền nhưng tổng giám đốc Mặc vẫn chi trả toàn bộ cho cô, cho nên cô cứ chọn cái tốt nhất, đừng có tiết kiệm tiền cho anh ấy.”
“Được, cảm ơn cô đã nghĩ cho tôi như vậy.” Dư Khiết cười nói.