Ầm ầm…
Một tiếng nổ vang lên.
Tất cả mọi người đều không kềm được mà ngẩng đầu nhìn qua hướng trang viên nhà họ Khúc.
Cậu cả và cậu hai nhà họ Khúc cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa mà dùng phải cho oanh tạc cổng lớn nhà họ Khúc.
Cuộc chém giết hết sức căng thẳng.
Hai phe phái đã đến lúc giết nhau đỏ cả mắt rồi, đôi bên nhanh chóng ập vào giáp lá cà.
Ngay sau đó, một bóng người tựa như hồn ma xuất hiện trong phòng ông cụ Khúc, lặng lẽ ngồi xổm xuống, thấp giọng nói bên tai ông ta: “Bố à, anh cả với anh hai đều đã đánh tới tận đây rôi. Anh ba anh tư, anh năm anh bảy, anh tám đều đã chém giết đến đỏ cả mặt rồi kìa. Bây giờ chẳng có ai ở tầng này cả, con mang bố rời đi nhé.”
Ông cụ Khúc chợt với tay bắt lấy tay anh ta, môi run rẩy một hồi rồi bật ra một câu: “Con, vì sao con lại, phải giúp, giúp bố.”
“Bởi vì, con là con của bố mà.” Anh ta khẽ nở nụ cười: “Chỉ cần bố còn sống, thì con muốn cái gì bố cũng sẽ cho cả, phải không ạ?”
Ông cụ Khúc lại càng thêm phần kích động: “Con, thật sự, chịu giúp bố?”
“Đương nhiên.” Khuôn mặt tuấn tú của Khúc Tranh Minh dưới ánh đèn lờ mờ giăng mắc khắp nơi lại khiến cho người ta không thể thấy rõ biểu tình của anh ta lúc này.
Anh ta giấu hết tất cả những xúc cảm chân thật vào trong bóng tối.
Khe khẽ mở miệng rằng: “Cho nên bố sẽ bao bọc con phải không? Nếu như các anh trai gây chuyện bất lợi cho con, bố cũng sẽ bảo vệ con, đúng chứ?”
Ông cụ Khúc không nói lời nào.
“Con biết bố trước giờ không phải kiểu người ngồi chờ chết. Từ lần đổ bệnh nặng từ nửa năm trước đến giờ, cách hành sự của các anh càng lúc càng quái đản, bọn họ sẽ chọc tức bố, nhưng mà đến tận bây giờ bố cũng không nói gì, chỉ là lẳng lặng dung túng tất cả. Cuối cùng thì, bọn họ không chờ nổi nữa rồi, không chờ được lúc bố chủ động xuống ghế.” Khúc Tranh Minh khẽ cười: “Nhưng mà bọn họ là không biết rằng, từ nửa năm về trước, bố đã chuyển dời phần lớn tài sản ra nước ngoài rồi. Chớ có vội, cứ bình tĩnh, đừng kích động, con nói là, con đều hướng về bố cả thôi, con sẽ không để lộ sự sắp đặt của bố, cũng sẽ không để bố chết sớm đâu.”
“Anh, làm sao anh biết được?” Ông cụ Khúc chảy cả nước miếng, ú ớ nói: “Anh muốn cái gì?”
“Con muốn tình thương của bố mà!” Khúc Tranh Mình dịu giọng nở nụ cười: “Con là con riêng, từ nhỏ đến lớn cũng chẳng được hưởng tình thương của bố. Cho nên con khao khát có được tình thương của bố như thế nào! Thế nên con về lại nhà họ Khúc rồi! Bố này, chẳng phải con là đứa con xuất sắc nhất của bố đó sao?”
“Khà khà khà.” Ông cụ Khúc nói: “Anh quả thực thông minh.”
“Đúng mà. Con cũng cho là thế, con cảm thấy rằng, con mới giống bố nhất đấy. Bố nói xem phải không?” Khúc Tranh Mình nghiêng tai nghe động tĩnh bên ngoài một chốc: “Bố ạ, bố có mười phút để quyết định. Sau mười phút nữa thì anh hai sẽ công phá hoàn toàn phòng thủ của anh cả, đến lúc đó tất cả mọi người đều nằm trong tay anh hai hết đấy. Bố này, bố muốn chết lắm à?”
Ông cụ Khúc run lẩy bẩy.
Chẳng một ai muốn chết cả.
Dù là ông cụ Khúc trúng gió đã liệt nửa người đây.