Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1535


Già trẻ lớn bé nhà họ Khúc đều nhiệt tình tới chào hỏi, không dám không cung kính với họ.


Ánh mắt Khúc Tranh Minh nhìn chằm chằm Cố Hề Hề mấy lần sau đó mới thu hồi tầm mắt, chào hỏi những người anh em khác: “Ôi, hai người vừa ra sân thì toàn bộ hội trường đều lu mờ, ánh trăng cũng không xinh đẹp bằng nụ cười của hai người.”


Mặc Tử Huyên khẽ nở nụ cười: “Cậu chín nhà họ Khúc thật biết nói chuyện. Chỉ là những lời này anh nên để lại nói với những cô gái chưa lập gia đình. Tôi và Hề Hề đều đã lập gia đình rồi, cũng không thể có ý kiến gì được.”


Cố Hề Hề cười khẽ: “Tử Huyên, da cậu liền rồi nhỉ, chờ Cảnh Dung đến tìm cậu tính sổ thì lúc ấy đừng có khóc nha!”


Mặc Tử Huyên đắc ý: “Anh ấy bây giờ không rảnh rỗi quan tâm tớ!”


Mặt Cậu chín nhà họ Khúc hâm mộ nói: “Vốn là tôi còn cảm thấy kết hôn là chuyện rất phiền phức, nhưng nhìn hai người lại cảm thấy có lẽ kết hôn cũng là một lựa chọn tốt.”


“Cậu chín nhà họ Khúc có mục tiêu rồi sao?” Mặc Tử Huyên cười hỏi: “Có người ở trong lòng rồi?”


Mặt Khúc Tranh Minh đầy tiếc nuối nói: “Rất tiếc là còn chưa có. Nếu như tôi có thích một cô gái, chắc hẳn sẽ là…”


Tầm mắt Khúc Tranh Minh lơ đãng nhìn qua Cố Hề Hề, rất nhanh lướt qua tuỳ tiện nhìn một cô gái ở xa đang nói chuyện với bạn bè, nở nụ cười nói: “Chắc hẳn sẽ là một cô gái như vậy?”


Cố Hề Hề và Mặc Tử Huyên nhìn theo tầm mắt của Khúc Tranh Minh, thấy cô gái được Khúc Tranh Minh nhìn trúng có hơi quen mắt, giống như đã gặp qua ở nơi nào rồi.


Sau khi Mặc Tử Hân nói chuyện với người khác xong thì đi tìm Mặc Tử Huyên, thấy ba người đang nhìn về phía một cô gái, anh liền nói: “Cô gái kia hình như là con gái của ông chủ Phương.”


Ông chủ Phương?


Thế giới này thật nhỏ!


Vẻ mặt Khúc Tranh Minh thì ra là như vậy, nói: “Hoá ra là Cô Phương, bao giờ có cơ hội tôi phải làm quen mới được!”


“Vậy thì chúc anh may mắn trước.” Cố Hề Hề mỉm cười nói.


“Có lời chúc phúc của cô, tôi nhất định sẽ may mắn.” Khúc Tranh Minh nói: “Dạ tiệc tối nay mọi người đừng khách sáo, cứ tự nhiên, tôi đi chào hỏi Cô Phương đây.”


“Được.” Cố Hề Hề khẽ gật đầu.


Chờ sau khi Khúc Tranh Minh rời đi, Mặc Tử Huyên nhẹ nhàng nói: “Lúc này mà Khúc Tranh Minh còn có tâm tình đi tán gái, không hiểu là tấm lòng rộng lượng hay chấp nhận thua cuộc nữa.”


Mặc Tử Hân lại nói: “Cho nên anh ta dễ dàng bị mấy người anh em của mình khinh thường, cũng dễ dàng phản nghịch nhất.”


Trong nháy mắt Cố Hề Hề và Mặc Tử Huyên đã hiểu ý của Mặc Tử Hân.


Các cô đều nhìn về phía Mặc Tử Hân, thấy anh tỉnh bơ gật đầu một cái.


Hai người lập tức hiểu, sau đó giống như không có gì xảy ra tản đi, mỗi người một hướng đi nói chuyện với người khác.


Toàn bộ quá trình Lý Tư đều đi theo Mặc Tử Hân, nhưng cô ta cực kỳ luống cuống.


Rõ ràng cô ta nghe được hết đối thoại của ba người nhưng lại không hiểu dù chỉ một câu.


Cô ta hâm mộ Cố Hề Hề và Mặc Tử Huyên có thể ngay từ câu đầu tiên đã ăn ý, cô ta hâm mộ năng lực giao tiếp thành thạo của Cố Hề Hề, cô ta hâm mộ phong thái tự tin trước đám đông của Cố Hề Hề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK