Anh ta cho rằng cả đời này sẽ không kết hôn, cũng không động lòng với bất cứ ai.
Cho đến khi anh ta gặp Cố Hề Hề.
Khi ở thành phố R, Khúc Tranh Minh lơ đãng ngẩng đầu lên đã thấy ở xa một người phụ nữ giơ tay nhấc chân cũng mang phong thái ưu nhã, mặc dù khuôn mặt của người phụ nữ đó cũng không phải quá đẹp hay quá gây ấn tượng cho người khác phái, nhưng cô ấy lại cho người ta cảm giác rất tốt.
Giống như ánh trăng, thần bí, êm ái, ưu nhã, ung dung lại điềm tĩnh, giây phút thấy cô, trong đầu anh ta chợt hiện lên một câu nói: Năm tháng êm đềm, có nguyện ý cùng anh nắm tay?
Ánh mắt của Khúc Tranh Minh lập tức dính chặt trên người cô không nhúc nhích.
Cô và người khác dường như đang nói chuyện gì đó, dáng vẻ cô mỉm cười khiến tim anh ta hăng hái đập nhanh.
Chắc hẳn do cô đã mang thai, nên trên người cô mang vầng sáng rực rỡ dịu dàng của một người mẹ.
Vầng sáng rực rỡ kia giống như thuốc độc hấp dẫn trí mạng hứng thú của anh ta.
Khúc Tranh Minh theo bản năng muốn đi đến đấy, lần đầu tiên anh ta có cảm giác muốn kết hôn với người phụ nữ này.
Nhưng anh ta còn chưa kịp đi qua thì thấy mặt cô chủ nhà họ Mặc kinh ngạc xen lẫn vui mừng chạy đến chào hỏi với cô.
Một gáo nước lạnh như tạt vào đỉnh đầu anh ta.
Có thể quen biết với cô chủ lớn của nhà họ Mặc, chỉ sợ cũng không phải người bình thường.
Nếu như không phải người bình thường thì anh ta cũng không tiện ra tay được.
Anh ta không nhịn được tìm người hỏi thăm tin tức của cô ấy.
Nhận được tin tức khiến anh ta chấn động ngay tại chỗ!
Làm sao có thể!
Cô lại chính là vợ của tổng giám đốc tập đoàn tài chính Doãn thị mà anh ta luôn muốn leo lên.
Tại sao lại là cô?
Tại sao hết lần này đến lần khác vẫn là cô?
Khúc Tranh Minh cảm thấy lạnh từ đầu tới chân.
Sống ba năm ba năm, lần đầu tiên động lòng lại chỉ có thể trở thành chấp niệm.
Mặc dù cho đến bây giờ anh ta cũng chưa từng thấy qua Doãn Tư Thần và con dâu nhà họ Doãn, nhưng anh ta đã nghe được rất nhiều câu chuyện liên quan tới bọn họ.
Nên đời này anh ta không thể nói lời tỏ tình này ra miệng được nữa rồi.
Thậm chí anh ta cũng không được để cho bất kỳ ai nhận ra được ý định này của anh ta.
Anh ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Đối với anh ta mà nói, tình yêu và hôn nhân hoàn toàn không quan trọng bằng sự nghiệp.
Nhưng anh ta vẫn không nhịn được, chủ động đi chào hỏi Cố Hề Hề, nhìn cô ranh mãnh giới thiệu mình là nhị tiểu thư của nhà họ Vân.
Lúc đó nhịp tim của anh ta vô ý đập mạnh hơn, anh ta còn nảy sinh hy vọng xa vời: Nếu như cô ấy còn là bông hoa nhà họ Vân chưa gả ra ngoài thì thật tốt biết bao? Nói không chừng anh ta còn có cơ hội chứ?
Đáng tiếc, ảo tưởng cuối cùng cũng chỉ là ảo tưởng, anh ta chỉ có thể nhìn thẳng vào thực tế, làm tốt chuyện mình nên làm.