Khúc Tranh Minh liếc nhìn cậu ba nhà họ Khúc đầy ẩn ý, sau đó lại nhìn về phía xa xăm, một chút nhẹ nhõm trong con mắt anh ta.
Mặc dù trang viên của Cố Hề Hề và Mặc Tử Hân không ở gần đây, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ánh đèn ở đằng xa.
Bởi do trang viên của nhà họ Khúc tương đối cao, còn trang viên của gia đình Mặc Tử Hân và Cố Hề Hề ở vị trí thấp hơn.
Từ trên cao nhìn xuống, tất nhiên là có thể nhìn thấy mọi thứ.
Anh em nhà nhà họ Khúc nhanh chóng lâm vào bế tắc.
Không ai sẵn sàng lùi một bước, cũng như không ai sẵn sàng chủ động tiến lên một bước.
Chủ ý của cậu cả nhà họ Khúc chính là đợi, chỉ cần nhóm khách quý tìm đến cửa, cậu hai nhà họ Khúc đương nhiên chắc chắn sẽ không còn đường lui.
Cậu hai nhà họ Khúc cũng không khác là bao, chỉ cần đợi lão gia của nhà họ Khúc tìm đế, dùng lòng hiếu thảo của anh ta làm cái cớ, trực tiếp giết chết cậu cả nhà họ Khúc. Chính vì trả thù cho bố mình, một tay đoạt lấy nhà họ Khúc.
Cả hai đều rất chắc chắn cũng như chắc chắn sẽ giành chiến thắng.
Thoáng chốc, các khách quý ở bên ngoài liền phát hiện ra rằng họ đã mất liên lạc. Dự kiến sẽ mất vài giờ để sửa chữa, sau đó lại tiếp tục thêm vài giờ nữa. Cứ như vậy cộng lại, cuối cùng họ đã đạt được mục đích rồi.
Cậu cả nhà họ Khúc không dám tấn công, vì sợ lỡ tay làm bị thương khách quý.
Tóm lại, những khách quý tham dự đại tiệc sinh nhật lần này đều là những kẻ xấu số, vô tình đã trở thành lá chắn giữa anh em trong nhà họ Khúc.
Những vị khách kia không khỏi mắng nhà họ Khúc thật rất vô liêm sỉ.
Tiền bạc khó mua được tương lai!
Sớm biết đến đây sẽ như vậy, chắc chắn ông chủ Phương sẽ không đến!
Ông ta mà biết rằng nhà họ Khúc xấu như vậy, nhất định sẽ không dám đến!
Ông chủ Phương đang ngồi trên mặt đất, buồn bã chỉ trực khóc, sợ rằng ông ta thực sự hối hận rồi, đáng ra không nên thèm muốn cái gọi là vinh hoa nhà họ Khúc này mà đến tham gia cuộc vui.
Nếu không đến, hiện tại có thể đang nằm nhà ngủ thoải mái rồi, sao có thể ở đây thấp thỏm lo sợ như vậy chứ?
Cho dù phải đối phó với ông Cát cũng không thành vấn đề!
Ít nhất là không thấp thỏm lo ấu về tính mạng!
Về phần các đội vũ trang bên ngoài, bọn họ đã kiểm tra lại nhiều lần, ngoại trừ đội của Mặc Tử Hân và Doãn Tư Thần, thật sự không có đội nào khác, điều này mới khiến bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
Họ cũng sợ!
Bọn họ tới đây chỉ là do cậu hai nhà họ Khúc yêu cầu, nếu thật sự làm ảnh hưởng đến những vị khách quý ở trong đó, sợ rằng sau này không có ai dám nhận bọn họ nữa.
Những người trong phòng cũng thấp thỏm lo âu.
Ban đầu, chỉ hi vọng ông già nhà họ Khúc sớm về nơi chín suối, bây giờ sợ rằng sẽ là bọn họ.
Một khi đã chết, không còn gì để nói nữa.
Nhưng lại muốn hỏi nơi mà lão gia nhà họ Khúc cất giấu bảo vật, lão gia nhà họ Khúc run rẩy, chỉ là không nói được lời nào.
Cái này gọi là muốn đánh không dám đánh, đánh thì sợ đánh chết. Mắng cũng không thể mắng, mắng xong rồi cũng vô dụng.